Bên này Lạc Triệu Cường bị bắt, bên kia thẩm mỹ viện của Lạc Triệu Hạnh cũng xảy ra vấn đề.
Vốn dĩ thẩm mỹ viện là do Lạc Triệu Hạnh hợp tác với một người khác mở ra, kết quả, phía đối tác đột nhiên đưa ra yêu cầu rút cổ phần, Lạc Triệu Hạnh cũng không có biện pháp, vì không để cho người xa lạ tiến vào thẩm mỹ viện, cho nên Lạc Triệu Hạnh đành phải toàn quyền tiếp quản. Nhưng bởi vì như thế, dẫn đến thẩm mỹ viện bị thiếu hụt tài chính, không còn cách nào khác, Lạc Triệu Hạnh đành phải dùng mỹ phẩm kém chất lượng làm giả thành mỹ phẩm cao cấp. Kết quả là đã có sự cố xảy ra, một khách hàng nữ vì sử dụng mỹ phẩm kém chất lượng mà bị dị ứng nghiêm trọng dẫn đến hủy dung, Lạc Triệu Hạnh phải chi một số tiền lớn mới ép được chuyện này xuống. Mà gần đây, tài chính lại xuất hiện vấn đề, Lạc Triệu Hạnh bí quá hóa liều, lại một lần nữa ly miêu hoán Thái tử, mang tâm lý may mắn nghĩ mọi chuyện hẳn không có vấn đề gì.
Thế nhưng buổi sáng hôm nay, những phú bà tới thẩm mỹ viện làm đẹp mấy hôm trước đột nhiên tìm đến cửa, trên khuôn mặt đám người đều xuất hiện bệnh trạng như dị ứng, nổi mụn, nổi sần ngứa,... Cũng không biết mấy phú bà lấy tin tức từ đâu mà biết chuyện bọn họ sử dụng mỹ phẩm kém chất lượng, một đám đều kêu gào muốn niêm phong thẩm mỹ viện của Lạc Triệu Hạnh. Lần này, người bị hại không dễ dàng mà dùng tiền đuổi đi, bởi vì một đám đều là phú bà, trong nhà có rất nhiều tiền; thẩm mỹ viện dùng mỹ phẩm kém chất lượng dẫn đến bọn họ bị dị ứng da, mấy ngày nay đều không thể ra cửa gặp người. Chính vì vậy, khi có được tin tức, mấy phú bà sao có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã hại bọn họ thê thảm như vậy.
Trong một đám phú bà thì có một người là vợ của một cán bộ cấp cao, chỉ một cú điện thoại, lập tức có người của Bộ Công Thương tới đây kiểm tra chất lượng mỹ phẩm. Sau khi tra xong, người của Bộ Công Thương kết luận thẩm mỹ viện của Lạc Triệu Hạnh chẳng những sử dụng mỹ phẩm kém chất lượng, mà còn có rất nhiều mỹ phẩm không rõ nguồn gốc xuất xứ, thậm chí có một số mỹ phẩm đã quá hạn, không thể sử dụng được nữa. Lập tức, thẩm mỹ viện của Lạc Triệu Hạnh bị niêm phong.
Trước khi rời đi, mấy phú bà còn tàn nhẫn nói sẽ không bỏ qua cho Lạc Triệu Hạnh dễ dàng như vậy. Lần này, Lạc Triệu Hạnh thực sự muốn khóc.
Gọi cho Lạc Triệu Cường hơn mười mấy cuộc cũng không có người nghe máy, Lạc Triệu Hạnh sốt ruột cầm điện thoại đi loanh quanh khắp nhà. Hạ Mỹ Lệ đột nhiên từ trên lầu chạy xuống, thở hồng hộc nói với Lạc Triệu Hạnh: "Có chuyện lớn rồi, mẹ, ba... ba bị cảnh sát bắt đi rồi".
"Cái gì?" Lạc Triệu Hạnh đại kinh thất sắc, túm lấy Hạ Mỹ Lệ hỏi: "Sao lại thế này? Vì cái gì cảnh sát bắt ba con đi?"
"Chuyện công ty ba trốn thuế lậu bị phát hiện, với lại ba là giám đốc công ty, cho nên bị cảnh sát bắt đi. Mẹ, bây giờ phải làm sao đây?" Hạ Mỹ Lệ sốt ruột muốn bật khóc. Hôm nay là làm sao vậy? Đầu tiên là thẩm mỹ viện của mẹ bị niêm phong, kế tiếp là ba bị cảnh sát bắt đi. Nhà bọn họ rốt cuộc đã đắc tội vị ôn thần nào?
Lạc Triệu Hạnh lôi kéo Hạ Mỹ Lệ cùng đi: "Con đến đồn cảnh sát với mẹ, nhìn xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Thời điểm Lạc Triệu Hạnh và Hạ Mỹ Lệ đến đồn cảnh sát, bọn họ đúng lúc đυ.ng phải Đường Thục Trân và Lạc Đồng cũng đang vội vàng chạy tới.
"Chị dâu? Sao chị lại ở đây?"
"Anh cả em bị cảnh sát bắt". Đường Thục Trân lo lắng nói, sau đó hỏi: "Mà hai người ở đây làm cái gì?"
"Kiến Dân cũng bị bắt, chị dâu, rốt cuộc hai người bọn họ đã đắc tội ai mà đến nông nổi này". Chẳng trách gọi hơn mười mấy cuộc, Lạc Triệu Cường đều không bắt, thì ra anh ấy cũng bị cảnh sát bắt. Lạc Triệu Hạnh khóc nức nở hỏi Đường Thục Trân: "Chị dâu, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Đường Thục Trân trong lòng dậy sóng, nhưng bên ngoài vẫn ra vẻ trấn định nói: "Trước tiên đi vào hỏi một chút đã".
Bốn người cùng nhau đi vào đồn cảnh sát tìm hiểu tình huống.
Lúc này Lạc Vũ đang vui vẻ cùng Mặc Hàn ăn cơm trưa.
............
Hôm sau.
||||| Truyện đề cử: Hãy Cho Nhau Một Lối Thoát |||||
Trời vừa sáng, Mặc Hàn lấy lý do phải thay thuốc cho cánh tay Lạc Vũ mà dẫn người đi.
Lúc ấy, Lưu Phương nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng có chút nghi hoặc hỏi Lạc Triệu Quốc: "Triệu Quốc, anh có cảm thấy Mặc thiếu đặc biệt quan tâm Tiểu Vũ nhà chúng ta không? Hắn cư nhiên còn tự mình tới đón Tiểu Vũ đi thay thuốc, còn nói cái gì mà nhà hắn có bác sĩ tư nhân, thuận tiện cho việc chăm sóc Tiểu Vũ. Chẳng lẽ tay Tiểu Vũ bị thương rất nghiêm trọng? Nếu đúng như vậy, tại sao lại không nói cho chúng ta biết?"
"Có lẽ con nó sợ chúng ta lo lắng đi. Không phải hôm qua Mặc thiếu đã nói sao, Tiểu Vũ bị thương khi đang làm việc, cho nên tính là tai nạn lao động. Có thể Mặc thiếu cảm thấy hơi xấu hổ nên mới tự mình đến đây một chuyến. Trong nhà Mặc thiếu có bác sĩ tư nhân, thương thế của Tiểu Vũ hẳn không thành vấn đề. Hơn nữa, trước đó Mặc thiếu đã cùng chúng ta nói qua, để Tiểu Vũ ở lại nhà hắn, là vì thuận tiện cho việc điều trị vết thương của Tiểu Vũ". Lạc Triệu Quốc phân tích nói.
Lưu Phương bừng tỉnh: "Thì ra là vậy, nhưng không hiểu tại sao em luôn cảm thấy Mặc thiếu đối xử với Tiểu Vũ có chút đặc biệt".
"Có thể Mặc thiếu cảm thấy Tiểu Vũ không tồi, cho nên xem Tiểu Vũ là bằng hữu đi! Đi thôi, một chút nữa phải mở quán rồi". Lạc Triệu Quốc khoác vai Lưu Phương trở về nhà.
Sau này, khi hai người nhớ tới một màn hôm nay, bọn họ quả thực hận không thể quay ngược thời gian lại.
"Hôm nay không cần tới công ty sao?" Lạc Vũ vừa hỏi vừa nhìn Mặc Hàn ngồi bên cạnh đang hết sức chuyên chú bóc vỏ trứng. Bữa sáng hôm nay của Lạc Vũ là trứng luộc, bánh mì và sữa bò. Nguyên nhân là bác sĩ đã nói một câu, mỗi ngày ăn một quả trứng luộc có lợi cho việc hồi phục vết thương. Kết quả, Mặc Hàn thật sự phân phó Chu bá làm trứng luộc.
Mặc Hàn cẩn thận bóc mảnh vỏ trứng cuối cùng, rồi lại cẩn thận bỏ một quả trứng luộc còn nguyên vào chén của Lạc Vũ: "Em ăn đi".
Chu bá một bên nhìn sáu quả trứng còn lại trên bàn, rồi lại nhìn số phận của mấy quả trứng khác, có cái hoặc là bị bóp nát, hoặc là rơi xuống đất, một bên thì âm thầm may mắn, cuối cùng thiếu gia nhà mình cũng thành công lột xong một quả trứng gà rồi. Bằng không, với tính chấp nhất của thiếu gia, nếu một quả cũng không thành công, cậu ấy nhất định sẽ lột vỏ trứng cho đến khi nào thành công thì thôi. Chẳng qua, thiếu gia, nhìn cậu bây giờ quả thật rất giống một "Thê nô" chính hiệu a!
Nhìn trứng trong chén, Lạc Vũ vốn không thích ăn trứng luộc cho lắm, nhưng nghĩ đến bộ dạng Mặc Hàn nghiêm túc lột vỏ trứng, cậu quyết định ăn luôn.
Thấy Lạc Vũ ngoan ngoãn ăn xong một quả trứng, Mặc Hàn lại cầm lấy một quả trứng khác, có một lần thành công, những lần tiếp theo đã nắm giữ được bí quyết, Mặc Hàn nhanh chóng lột xong một quả trứng gà. Đang chuẩn bị đặt trứng vào trong chén Lạc vũ, thì lại bị Lạc Vũ từ chối.
"Đừng, bác sĩ nói, một ngày chỉ ăn một quả". Lạc Vũ uống thêm một ngụm sữa rồi nuốt trứng gà trong miệng xuống.
Nghe vậy, Mặc Hàn cầm trứng gà lên rồi tự mình ăn. Bởi vì trứng gà thật sự quá khô khan, vừa cắn một miếng, Mặc Hàn liền nhíu mày, đột nhiên trước mặt xuất hiện một ly sữa bò. Theo ngón tay thon dài, nhìn về phía Lạc Vũ, chỉ thấy Lạc Vũ nói: "Uống một ngụm sữa, anh sẽ dễ nuốt hơn".
Bởi vì Mặc Hàn không thích uống sữa, cho nên trên bàn cũng chỉ có một ly sữa, đó là ly Lạc Vũ vừa mới uống. Mặc Hàn không chút nghĩ ngợi liền uống một ngụm lớn. Sữa bò nguyên chất có mùi sữa nồng đậm, tuy Mặc Hàn rất ghét mùi sữa, nhưng vẫn mặt không đổi sắc uống hết phần sữa còn thừa của Lạc Vũ.
Nhìn Mặc Hàn cầm cái ly lên uống, Lạc Vũ mới chợt nhận ra, cái ly này mình mới vừa uống qua.
[Ký chủ, cái này có tính là hôn gián tiếp không?"] - Hệ thống ngoi đầu lên hóng hớt - [...Bất quá ký chủ không cần quá cay cú đâu, dù sao nụ hôn đầu của ký chủ sớm đã bị cướp đi rồi ~ (≧ ▽ ≦) / ~ ha ha ha..]
Nguyên bản Lạc Vũ không cảm thấy gì, nhưng bị hệ thống nói như vậy, Lạc Vũ nhìn lại Mặc Hàn ngửa đầu uống sữa, thấy hầu kết lăn lộn trên cổ kia, Lạc Vũ đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình đập gia tốc, khuôn mặt bắt đầu nóng lên, cậu nhanh chóng quay mặt đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu phát hiện, một đại nam nhân uống sữa bò cư nhiên có thể uống đến gợi cảm như thế. Lại phối với tây trang cà vạt, quả thật tràn đầy hương vị cấm dục a!
"Làm sao vậy?" Đặt ly xuống, cầm khăn giấy lau miệng, Mặc Hàn quay mặt hỏi Lạc Vũ.
"Không có gì, tiếp tục ăn sáng đi". Lạc Vũ quay đầu lại, cậu không nhìn Mặc Hàn mà chỉ cúi đầu cầm bánh mì lên ăn. Chính vì vậy, Lạc Vũ không nhìn thấy khóe miệng Mặc Hàn hơi nhếch lên.
Đem hết thảy thu vào mắt, Chu bá không khỏi giật giật khóe miệng. Trước mặt công chúng tú ân ái thì thôi đi, thiếu gia cư nhiên còn trình diễn dụ hoặc bằng sữa bò? Thời điểm nhìn thấy Lạc Vũ đỏ mặt ngượng ngùng, Chu bá không khỏi tấm tắc, quả nhiên Lạc thiếu đơn thuần* không thể thoát khỏi lòng bàn tay cáo già của thiếu gia a!
* Đơn thuần: đơn giản + thuần khiết. Vừa ăn xong bữa sáng, Mặc Hàn nhận được một cuộc gọi, cũng không biết đối phương nói cái gì, mà Mặc Hàn nhìn thoáng qua Lạc Vũ, rồi nói: "Việc công xử theo phép công". Nói xong, Mặc Hàn liền cúp điện thoại.
Nhìn Lạc Vũ, Mặc Hàn chủ động nói: "Ba Tôn Minh Hạo gọi đến". Tuy ba của Tôn Minh Hạo là anh rể của Mặc Hàn, nhưng Mặc Hàn chưa bao giờ gọi anh rể, mà chỉ gọi tên họ.
Lạc Vũ hứng thú hỏi: "Anh ấy nói cái gì?"
"Nói bác và dượng của em đã bị bắt".
Một câu này của Mặc Hàn, Lạc Vũ liền minh bạch. Tôn thị trưởng nể mặt Lạc Vũ là ân nhân cứu mạng ba người Tôn Minh Hạo, nên mới gọi điện hỏi có muốn thả bác và dượng của Lạc Vũ ra không.
Đứng lên, Lạc Vũ nói: "Những gì anh vừa nói, cũng chính là những lời em muốn nói". Mới ăn trưa xong, cậu vẫn nên đi dạo một chút để trợ giúp tiêu hóa thì hơn.
Nhìn Lạc Vũ rời đi, Mặc Hàn cầm điện thoại bấm một dãy số.
"Xóa sạch dấu vết còn xót lại, đừng để ai tra được trên người Lạc Vũ".
Chuyện của Lạc Vũ, Mặc Hàn nói không nhúng tay thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay, chỉ cần Lạc Vũ chơi đến vui vẻ, chuyện kế tiếp, anh sẽ giúp cậu thu thập.
...................
Sau khi Lạc Triệu Cường và Hạ Kiến Dân bị bắt, bọn họ đã thú nhận hành vi phạm pháp của mình, nên ngày thứ ba liền mở phiên tòa thẩm tra xử lí. Tuy nhiên, bởi vì tội góp vốn phi pháp cùng với tội hối lộ bằng chứng không đủ nên không thể định tội được. Nhưng Lạc Triệu Cường cũng giống Hạ Kiến Dân, cả hai đều bị tra ra trốn thuế lậu và đều bị phán phạt gấp mười lần số tiền đã trốn thuế.
Lạc Triệu Cường trốn thuế lậu 300 vạn, cũng tức là bị phạt 3000 vạn. Còn Hạ Kiến Dân thì ít hơn một chút, "chỉ bị" phạt 600 vạn. Nhưng với tình hình hiện tại của hai người mà nói, khoản tiền phạt này quả thực muốn đào rỗng số tiền tiết kiệm của nhà bọn họ.
Cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu vang xa ngàn dặm. Sau khi Lạc Triệu Quốc và Lưu Phương nhận được tin tức, hai người trực tiếp vỗ tay trầm trồ khen ngợi, quả nhiên đã gặp báo ứng.
Ngược lại, Lạc Vũ, người đã biết trước kết quả, lại có vẻ phá lệ bình tĩnh.
[Ký chủ, vì sao cậu không giao tất cả chứng cứ của bọn họ ra?] - Đối với hành vi không cho mình giao toàn bộ tư liệu bằng chứng ra, hệ thống tỏ vẻ không hiểu.
"Như vậy đã đủ rồi". Lạc Vũ lãnh đạm nói. Bọn họ đã nhận được giáo huấn, cậu không cần phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt làm gì. Hiện tại hai nhà bọn họ đã trong tình thế ốc không mang nổi mình ốc, khẳng định sẽ không còn tinh lực mà gây phiền phức cho ba mẹ nữa. Giờ cậu có thể yên tâm mà đi thủ đô học đại học rồi.
[...Hu hu hu... Ký chủ, sao cậu có thể thiện lương như vậy, bổn hệ thống quả thật rất cảm động...]
Nghe hệ thống nói, Lạc Vũ bật cười: "Kỳ thực, nếu bọn họ đều ngồi tù, tôi không có hội bỏ đá xuống giếng".
[.....] - Kí chủ, đây mới là ý định ban đầu của cậu đúng không?
Sở dĩ Lạc Triệu Cường chỉ bị phạt tiền là vì Lạc Vũ đã giữ lại một số chứng cứ khác, cho nên mới có chuyện không đủ bằng chứng để kết án. Nếu tất cả chứng cứ được xác thực, tội góp vốn phi pháp cùng với hối lộ cán bộ cấp cao một khi được thành lập, thì Lạc Triệu Cường bị phán ít nhất là mười năm tù giam. Về phần Hạ Kiến Dân, đương nhiên không chỉ có vấn đề trốn thuế lậu, mà hắn còn tham gia góp vốn phi pháp cùng với Lạc Triệu Cường, chẳng qua do chứng cứ không đủ nên mới tránh được một kiếp.