Ngay khi mở nắp đậy thức ăn, mùi thơm nhanh chóng khuếch tán toàn bộ quán ăn, hơi nóng bay đi, hai chén Tam Tiên* nóng hổi xuất hiện trước mặt mọi người. Trên bề mặt món ăn được bao phủ bởi những đóa hoa đỏ nhỏ xinh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra đó là củ cải đỏ được điêu khắc, có thể thấy được đầu bếp có kỹ thuật điêu khắc củ quả vô cùng cao siêu.
* Mình không biết món này là món gì nên dịch đại.
Ông chủ Trương bưng hai bát Tam Tiên đến trước mặt Quách Kim Diệu và Mặc Hàn: "Đây là món Hồng ánh Tam Tiên, xin mời hai vị nếm thử".
Sau khi nếm một ngụm, Quách Kim Diệu cảm thán: "Tốt, món này ăn rất ngon, nước canh hải sản đậm đà thấm vào củ cải, chẳng những không khiến người ta cảm thấy ngán, ngược lại có chứa một cỗ thanh hương của hải sản. Món này làm người ta không thể nếm ra vị củ cải. Rất tốt, chén Hồng ánh Tam Tiên này, ta cho 8 điểm".
Tám điểm! Người trong giới ẩm thực đều biết, Quách Kim Diệu cực kỳ bắt bẻ. Có thể được 8 điểm, đã là số điểm rất cao rồi. Chính vì vậy, ông chủ Trương cười càng ngày càng tươi, mà những đầu bếp của Vĩnh Thọ quán càng thêm kiêu ngạo.
Mặc Hàn cầm đôi đũa dùng một lần, dùng khăn giấy lau vài cái, sau đó bắt đầu ăn. Nhưng anh chỉ ăn một ngụm rồi bỏ đũa xuống, Quách Kim Diệu thấy thế hỏi: "Thấy thế nào, Mặc tiểu tử".
"Cũng được, 7 điểm". Mặc Hàn vô cùng nhuần nhuyễn mà tích tự như kim*.
*Tích tự như kim: kiệm lời như vàng
Quách Kim Diệu cười nói với ông chủ Trương: "Tên tiểu tử này còn kén ăn hơn cả ta, đồ ăn bình thường hắn sẽ không ăn, có thể được 7 điểm, chứng tỏ đồ ăn các ngươi làm rất ngon".
"Cám ơn, cám ơn". Ông chủ Trương cao hứng đến nỗi không phân biệt Nam Bắc, đánh giá cao như vậy, xem ra lần này hắn thắng chắc rồi.
Mọi người xung quanh sau khi nghe Quách Kim Diệu đánh giá cũng cho rằng ông chủ Trương đã thắng, rốt cuộc Lạc Vũ chỉ là học sinh, trù nghệ sao có thể so với đầu bếp năm sao được?
"Triệu Quốc, làm sao bây giờ?" Lưu Phương sốt ruột nắm chặt tay Lạc Triệu Quốc.
Lạc Triệu Quốc vỗ vỗ mu bàn tay Lưu Phương: "Không sao đâu, tin tưởng con chúng ta".
Còn mười phút nữa là hết thời gian, nhưng Lạc Vũ vẫn không có dấu hiện ra ngoài. Chẳng lẽ cậu ta biết mình không thắng được nên chuẩn bị từ bỏ?
Mà lúc này, Lạc Vũ một bên chờ đồ ăn, một bên thì trò chuyện với hệ thống.
"Lần này nếu thắng sẽ được khen thưởng một lần đại rút thăm?"
[Đúng vậy, tui khẳng định nhiệm vụ này đối với ký chủ mà nói, tuyệt đối không khó. Cho nên, ký chủ nhất định sẽ hoàn thành, cố lên, tui tin tưởng cậu]
"Được rồi". Dù sao cũng chỉ thi đấu, thắng thì được một lần đại rút thăm, ngược lại, thua cũng chẳng mất gì.
Lạc Vũ thấy thời gian cũng không sai biệt lắm, từ trong tủ lạnh lấy đồ ăn mà mình đã chuẩn bị, rồi bưng ra ngoài.
"Đến rồi, đến rồi". Năm phút cuối cùng, thấy con mình rốt cuộc cũng ra, Lưu Phương kích động thốt lên. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lạc Vũ.
Đĩa đồ ăn Lạc Vũ mang lên cũng được đậy lại, nhưng nó lại không giống hai chén Hồng ánh Tam Tiên của đầu bếp Vĩnh Thọ quán ở chỗ, dù đã che đậy, nhưng đứng ở khoảng cách gần vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của đồ ăn. Thời điểm Lạc Vũ mở nắp đậy, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Ngoài hai củ cải, một trắng một đỏ nằm yên trên đĩa, bên cạnh là một cái bình nhỏ, thì cũng không còn cái gì khác.
"Cái này..." Quách Kim Diệu nhìn hai củ cải nằm trên đĩa, có chút không rõ, hỏi Lạc Vũ: "Đây là.... ngươi làm?"
"Đúng vậy". Lạc Vũ bình tĩnh đáp.
"Khụ, khụ, tiểu tử, ngươi đang nói đùa đúng không". Quách Kim Diệu ho khan hai tiếng.
"Không đùa". Vẻ mặt Lạc Vũ vẫn nghiêm túc như cũ.
Khách nhân vây xem đều bàn tán sôi nổi.
Những người xem đều nói về nó.
"Đây đây chỉ là hai củ cải a!"
"Tôi vừa nhìn đã biết cậu ta sẽ không nấu ăn được rồi, bắt mọi người đợi gần một tiếng, rồi lấy hai củ cải cho có lệ, đây không phải là đang lừa người sao!"
"Đúng vậy, tôi còn rất mong chờ cậu ấy có thể nấu ra cái gì, nhưng cuối cùng chỉ đợi được hai căn củ cải a!"
"Thảm, thảm, lần này nhất định thua rồi".
.............
Đầu bếp Vĩnh Thọ quán lập tức tỏ ra khinh bỉ, ông chủ Trương cũng cảm thấy Lạc Vũ có chút hồ nháo, dù không biết nấu ăn, thì chỉ cần tùy tiện xào đại một món thôi cũng được. Làm vậy còn tốt hơn đưa đại hai củ cải a!
So với những người khác, Mặc Hàn ngồi trên ghế giám khảo tương đối bình tĩnh, anh gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Vũ, trong mắt nhiều thêm vài phần nghiên cứu tìm tòi, tựa như đang chờ đáp án của cậu.
Lạc Vũ không nói gì, cậu mở cái bình nhỏ màu đen ra, một luồng khí nóng từ bình nhỏ truyền ra. Lạc Vũ cầm lấy bình nhỏ, thong thả đổ xuống hai củ cải đang nằm trên đĩa. Ngay khi nước trong bình tiếp xúc với hai củ cải thì một luồng khói màu trắng nhanh chóng khuếch tán bao quanh toàn bộ đĩa, mọi người sau đó không còn nhìn thấy hai củ cải trên đĩa nữa.
"Quả nhiên có hậu chiêu, tôi đã nói rồi, đây sao có thể là hai củ cải được".
"Cũng không biết đó là món gì a!"
Đầu bếp Vĩnh Thọ quán khinh thường nói: "Có cần làm lố như vậy không".
Chờ đến khi làn khói chậm rãi tan đi, một con Phượng Hoàng lông đỏ xuất hiện trước mắt mọi người, còn chưa kể con Phượng Hoàng này có xu thế càng ngày càng lớn dần. Một phút sau, Phượng Hoàng cuối cùng cũng đình chỉ tăng trưởng, tư thái ngất trời, ánh mắt ngạo nghễ, lông chim mỹ lệ, có thể nói sinh động như thật.
Một đám người vây xem trợn mắt há mồm.
"Quá đẹp".
"Thật đẹp, đây là Phượng Hoàng thật sao?"
"Tôi tựa hồ thấy được Phượng Hoàng."
"Đây.... đây thực sự là ngươi làm?" Quách Kim Diệu không dám tin hỏi Lạc Vũ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Lạc Vũ nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ trong bếp còn có người khác? Món này gọi là Băng Hỏa Phi Phượng, mời nếm thử".
Quách Kim Diệu nóng lòng cầm đũa lên, từ trên lưng Phượng Hoàng gắp một phiến mỏng củ cải. Nhưng làm người ta kinh ngạc chính là, sau khi gắp phiến mỏng lên, cư nhiên lộ ra một phần "thịt" trắng bên trong Phượng Hoàng, cứ như thể Quách Kim Diệu gắp không phải là củ cải mà là "thịt" Phượng Hoàng lông đỏ.
Đem phiến mỏng củ cải bỏ vào miệng, vị cay nồng đậm tức khắc xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu, Quách Kim Diệu cảm thấy vị giác đang ngủ say lập tức bị đánh thức. Thật cay a! Nhưng vị cay này khác với vị cay thông thường. Khác ở chỗ là vị cay này mang theo hương vị đậm đà của thịt gà, tựa như toàn bộ tinh hoa của con gà tập trung vào phiến củ cải nho nhỏ. Không, đây đã không còn là củ cải, Quách Kim Diệu hoàn toàn không thể nếm ra hương vị củ cải, đây phải là da Phượng Hoàng mới đúng. Trong một phút nào đó, ông đã thấy được một con Phượng Hoàng đang tự do bay lượn trên bầu trời.
Quách Kim Diệu lại nhanh chóng gắp một miếng "thịt" Phượng Hoàng bỏ vào miệng, tức khắc, một cỗ mát lạnh tột đỉnh bùng nổ, nó nhanh chóng lan ra toàn thân, vị cay trước đó lập tức bị đánh bay không còn một mảnh. Nếu nói vị cay vừa rồi là để đánh thức vị giác thì một cỗ mát lạnh này như để kí©h thí©ɧ sự thèm ăn.
Sau đó Quách Kim Diệu cái gì cũng không nói, cầm lấy chiếc đũa, nhanh chóng gắp lấy đồ ăn bỏ vào miệng, chốc lát thì cay duỗi đầu lưỡi, chốt lát lại sảng khoái thở dài, căn bản không thể ngừng ăn được.
Mọi người vừa thấy dáng vẻ này của ông, liền biết đồ ăn kia có hương vị tuyệt đối không có gì để nói. Mặc Hàn cũng nhanh chóng cầm đũa lên, cắn một cái, ngay tức khắc thân thể cứng đờ một lát. Sau đó tiếp bước Quách Kim Diệu, càng ăn càng không ngừng được.
Tốc độ ăn của hai người rất nhanh, từ một con Phượng Hoàng còn nguyên vẹn, ngay lập tức chỉ còn một nửa. Những người ngồi xem âm thầm nuốt nước miếng, ông chủ Trương thấy hai người bọn họ không có ý định dừng lại thì hơi kinh ngạc, hắn cầm lấy đôi đũa còn thừa, gắp một miếng bỏ vào miệng, ngay tức khắc chảy nước mắt: "Ăn quá ngon, thực sự ăn quá ngon, chưa bao giờ tôi được ăn một món ngon như vậy."
Cái gì? Sau khi nghe thấy lời của ông chủ Trương, bếp trưởng Vĩnh Thọ quán tỏ vẻ khó chịu. Hắn đi đến bên cạnh ông chủ Trương rồi đoạt lấy đôi đũa: "Tôi muốn nhìn xem, món này so với Hồng ánh Tam Tiên của tôi thì như thế nào?" Hắn cầm đôi đũa gắp củ cải đỏ và củ cải trắng, rồi cho tất cả vào miệng. Ngay tức khắc, cả người hóa đá.
Vị cay nóng cứ thế mạnh dần lên, sắp đạt tới đỉnh thì một cảm giát mát lạnh lập tức bao trùm. Mùa hè là thời điểm chán ăn, nhưng hiện tại vị giác của hắn đã hoàn toàn được đánh thức, hắn cảm giác chính mình có thể ăn nguyên một con trâu.
Khϊếp sợ đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này bếp trưởng Vĩnh Thọ quán. Hắn biết, bản thân đã thua, thua một cách tâm phục khẩu phục, không hề có một tia không cam lòng nào. Một khắc này, hắn nhớ lại lời sư phụ đã nói, một đầu bếp chân chính không phải làm ra những món ăn người khác thích, mà phải dùng tâm làm món ăn có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn. Hiện tại, hắn đã hiểu.
Bếp trưởng Vĩnh Thọ quán chậm rãi cúi gập người 45 độ, nói với Lạc Vũ: "Trận đấu này, tôi thua, thua tâm phục khẩu phục. Sau trận đấu này, tôi sẽ về trùng tu trù nghệ của mình, chờ một ngày tôi cảm thấy có thể vượt qua cậu, tôi sẽ trở lại". Nói xong, xoay người rời đi.
Ông chủ Trương giơ ngón tay cái lên: "Em rể tôi hiếm khi bội phục người khác, có thể nói cậu là người thứ hai mà nó khom lưng nhận thua. Cậu yên tâm, hiện tại tôi sẽ lập tức đóng cửa quán ăn, và từ nay về sau, nếu nhà cậu vẫn ở đây kinh doanh thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý che chở". Trước khi đi, ông chủ Trương muốn chào tạm biệt Quách Kim Diệu, nhưng khi thấy ông đang hừng hực khí thế ăn không ngừng nghỉ, cũng không nói cái gì nữa, cuối cùng nhìn mấy phiến củ cải ít ỏi nằm trên đĩa, ông chủ Trương có chút lưu luyến mà rời đi.
"Mặc tiểu tử, ngươi không biết phải kính trọng người lớn tuổi sao? Miếng cuối cùng nên để ta ăn nha". Hai chiếc đũa đồng thời kẹp lấy phiến củ cải cuối cùng. Đến thời điểm này, Quách Kim Diệu đã hoàn toàn đem hình tượng của bản thân vứt sạch. Trước mỹ thực, đừng nói hình tượng, ngay cả lục thân ông còn không nhận nữa là. Lấy tay giữ chặt đũa Mặc Hàn, nháy mắt ông đã đem phiến củ cải từ đũa Mặc Hàn gắp đi, sau đó dưới ánh mắt nguy hiểm của Mặc Hàn, bỏ đồ ăn vào miệng.
"A... quá ngon, quá sảng khoái!" Quách Kim Diệu lưu luyến không rời mà buông đũa xuống, cảm thán nói: "Lạc tiểu tử, món này, ta cho điểm tối đa".
Mặc Hàn cũng đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: "Điểm tối đa".
"Aaaa.... thắng rồi, Triệu Quốc, con trai chúng ta thắng rồi...." Lưu Phương hoan hô ôm chặt Lạc Triệu Quốc
"Ba ba ba..." Trong nháy mắt, quán ăn vang lên tiếng vỗ tay như sấm.