Chương 17

Lạc Vũ đẩy cửa bước vào, nguyên bản người đàn ông trung niên bụng phệ mập mạp vẫn đang nói chuyện ồn ào bỗng đột nhiên dừng lại.

Nhìn thấy ngoài cửa là một thiếu niên mặc quần áo thường ngày màu trắng, diện mạo cực kỳ tinh xảo hoàn mỹ, Lạc Triệu Cường sửng sốt, đứng lên, cung kính hỏi: "Xin hỏi, cậu đang tìm ai?" Làm ông chủ, mắt nhìn người ít nhiều cũng phải có. Thiếu niên đứng ngoài cửa khí độ bất phàm, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nói không chừng đây là con cháu của một gia tộc lớn cũng nên.

Lễ nghi của Lạc Vũ rất đúng mực, ngay cả khi cậu chán ghét một người, nhưng phép lịch sự vẫn phải có. Lạc Vũ nhàn nhạt nói với: "Bác cả". Nhân lúc Lạc Triệu Cường chưa kịp phản ứng lại, cậu đi đến bên cạnh hai người Lưu Phương và Lạc Triệu Quốc rồi lần lượt chào từng người.

"Bác gái, cô út, dượng, anh họ, em họ". Chào hỏi xong, Lạc Vũ không nhiều lời một câu, trực tiếp ngồi bên cạnh Lưu Phương.

"Đây.... đây là Lạc Vũ?" Lạc Triệu Hạnh tay chỉ vào Lạc Vũ, hỏi Lưu Phương.

Lưu Phương kiêu ngạo mà vỗ vai Lạc Vũ: "Đúng vậy, đây là con trai tôi Lạc Vũ. Thế nào, một năm không gặp, không nhận ra cháu trai của mình sao."

"Nó đi phẫu thuật thẩm mỹ à?" Đường Thục Trân, vợ của Lạc Triệu Cường không lựa lời mà hỏi. Bà không thể tin được, thiếu niên giống như quý tộc lại là cháu trai ngu ngốc, trầm mặc hướng nội của mình.

Lời này vừa nói ra, liền đắc tội với một nhà ba người Lạc Vũ, Lưu Phương tức giận, ngữ khí trở nên sắc bén: "Chị dâu, chị đang nói cái gì vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ có thể chỉnh ra dáng vẻ này sao? Chẳng qua chỉ là thay đổi quần áo, cắt tóc ngắn mà thôi, chị ngày thường không quan tâm Tiểu Vũ thì thôi đi, chúng tôi cũng không hiếm lạ, nhưng chị không thể vũ nhục con trai tôi."

Bầu không khí đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Lạc Triệu Cường cũng cảm thấy vợ mình nói chuyện thật quá đáng, vô căn vô cứ mà dám nói con trai người ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu là hắn thì hắn cũng không vui nổi. Lạc Triệu Cường giữ chặt Đường Thục Trân, nói với Lưu Phương: "Em dâu, em cũng đừng có nóng giận, em cũng biết chị dâu em ăn ngay nói thẳng từ hồi giờ rồi, không hề có ác ý gì. Chỉ là do Tiểu Vũ thay đổi quá nhiều nên bà ấy quá mức kinh ngạc mà thôi."

"Đúng vậy, con cũng rất ngạc nhiên. Anh họ, lông mi anh làm ở đâu thế, nó thật dài và cong a, còn cái mũi kia nữa, làm thật tốt, không hề nhìn ra được đã qua chỉnh sửa. Còn làn da nữa, có phải tiêm thuốc gì không mà sao tốt như vậy. Mau nói cho em biết, mai em đi làm thử." Tuy Lạc Triệu Hạnh mở thẩm mỹ viện, nhưng làn da xạm màu làm đủ mọi cách cũng không thể dưỡng trắng lên được. Hạ Mỹ Lệ, em họ của Lạc Vũ cũng di truyền làn da vàng xạm màu của Lạc Triệu Hạnh, nguyên bản bộ dạng có chút thanh tú, nhưng vì làn da mà nhan sắc bị giảm xuống một bậc. Cho nên, khi nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng của Lạc Vũ, Hạ Mỹ Lệ ghen tị đến phát điên.

Nguyên bản không khí đã bớt căng thẳng, nhưng lại bị lời nói của Hạ Mỹ Lệ tạt một gáo nước lạnh, tức khắc bầu không khí càng trở nên lúng túng hơn.

Lạc Triệu Hạnh sợ thiên hạ không loạn mà đổ thêm dầu vào lửa*: "Anh hai chị dâu, không phải em nói hai người, Lạc Vũ còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện thì thôi, rõ ràng hai người lớn tuổi rồi, sao còn không bằng đứa nhỏ thế? Em là chuyên gia thẩm mỹ, biết phẫu thuật thẩm mỹ có hại như thế nào. Làm ở mấy bệnh viện giá rẻ hiện nay, lúc đầu thì rất đẹp, nhưng sau một thời gian, vấn đề sẽ lần lượt xuất hiện. Tuy dáng vẻ trước đây của Lạc Vũ có chút không xong, nhưng còn có thể gặp người. Giờ đi chỉnh vầy, tuy đẹp, nhưng di chứng về sau có chút nguy hại, chỉ sợ không được dễ chịu lắm."

* Đổ thêm dầu vào lửa: là một hành động nào đó khiến một sự việc vốn tồi tệ trở nên xấu hơn.



Lạc Triệu Hạnh nhận định Lạc Vũ đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, bằng không thì sao có thể thay đổi nhiều như vậy. Đổi quần áo, kiểu tóc? Lừa nhau à! Nếu đơn giản như vậy, thì khất cái bên đường chỉ cần thay đổi quần áo kiểu tóc đều có thể trở thành minh tinh rồi.

Lạc Triệu Cường lúc đầu còn không tin, nhưng hiện tại nghe em gái và cháu gái nói, lại nghĩ đến Lạc Triệu Hạnh cũng mở tiệm thẩm mỹ, chỉnh hay không chỉnh chắc hẳn cũng nhìn ra được. Nếu em gái đã nói như vậy, thì khẳng định Lạc Vũ đã đi phẫu thuật thẩm mỹ rồi. Ngay lập tức, hắn giả bộ tận tình khuyên bảo mà nói: "Tiểu Vũ à, cháu cũng biết tác hại của phẫu thuật thẩm mỹ được phát sóng mỗi ngày trên TV, là đàn ông, dù ngoại hình không đẹp thì có sao đâu, chỉ cần có tiền, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được, hà tất phải đi trên con đường này."

Lạc Đồng, con trai của Lạc Triệu Cường, ngoại hình giống với Lạc Triệu Cường, đều mập mạp như nhau. Lạc Đồng khinh thường mà nhìn Lạc Vũ, nói với Lạc Triệu Cường: "Ba, nhà chú hai làm gì có tiền. Chi ra mười mấy vạn cho Lạc Vũ đi chỉnh hình, chắc giờ này đã rỗng túi rồi đi, như vậy thì làm gì còn tiền mà mua phụ nữ. Lại nói, thành tích Lạc Vũ kém như vậy, việc đút lót để vào đại học chắc cũng tốn không ít tiền đi?"

Bởi vì từ nhỏ chịu ảnh hưởng của ba mẹ, nên Lạc Đồng có ấn tượng không tốt với cả nhà chú hai, đặc biệt là người em họ Lạc Vũ này. Lúc trước bộ dạng thì khó coi, lại còn mắc bệnh tự kỷ, hiện tại, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, giống như thay đổi thành người khác. Bất quá, dù chỉnh hình đẹp thì thế nào, trong nhà không có tiền, thành tích thì kém hơn hắn, nói chung trừ ngoại hình, hắn cảm thấy bản thân hơn Lạc Vũ gấp mấy lần.

"Mấy người.... mấy người..." Lạc Triệu Quốc bị chọc tức không thở nổi, bị anh cả chị dâu nói thì thôi đi, hiện tại còn bị mấy đứa cháu châm chọc, là người ai mà chịu được. Tuy ngày thường ông khá ôn hòa, nhưng với tình huống hiện tại ông cũng không nhịn nổi mà tức giận, vừa định phát tác thì Lạc Vũ lại nhanh chân hơn một bước.

Chỉ thấy Lạc Vũ nhẹ nhàng xoay chén trà trước mặt, lạnh lùng nói: "Lần trước, khi xây dựng, công ty bác cả và cô út hình như đều có án mạng xảy ra nhưng chưa bồi thường tiền cho gia đình người bị hại thì phải. Còn nữa, thẩm mỹ viện của cô út sử dụng mỹ phẩm hết hạn sử dụng kém chất lượng, khiến cho một vị khách bị hủy dung, cuối cùng cũng không có bồi thường cho người ta. So ra, nhà chúng tôi tuy không có nhiều tiền như nhà bác cả và cô út đây, nhưng ít nhất cũng là tiền sạch."

Lạc Vũ vừa nói xong, sắc mặt vợ chồng Lạc Triệu Quốc với Lạc Triệu Hạnh tái mét ngay, ánh mắt nhìn Lạc Vũ có chút hoảng sợ. Những việc này nhà bọn họ đã dấu thật kín mít, người biết đến cũng rất ít, cũng chưa từng nói với một nhà Lạc Triệu Quốc, Lạc Vũ làm sao mà biết được? Những chuyện này mà bị tuôn ra, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

"Ngươi nói chuyện với trưởng bối thế này mà được à? Còn có lễ phép, tôn ti gì ở đây không?" Hạ Kiến Dân, chồng của Lạc Triệu Hạnh vỗ bàn đứng lên. Bộ dạng Hạ Kiến Dân cao gầy, chính vì vậy, dù có tức giận đến mấy nhưng trên người không có chút khí thế nào.

Lưu Phương vừa định đứng lên, nhưng bị Lạc Vũ kéo lại, cười với Lưu Phương, thấy vậy hỏa khí trong lòng bà cũng được trấn an lại.

"Lễ phép?" Lạc Vũ hai tay ôm ngực, hai chân ngồi vắt chéo vào nhau: "Lão sư lễ nghi đã dạy tôi, lễ phép phải phân biệt đối tượng. Nếu đối phương không tôn trọng mình thì bản thân không cần phải lễ phép với người ta. Còn về tôn ti, thực xin lỗi, nếu trưởng bối không ra dáng trưởng bối thì có tư cách gì phê bình hậu bối của người khác đây! Tôi gần đây nghe được tin tức, nói công ty của dượng hình như tồn tại vấn đề trốn thuế lậu thì phải? Thân là người quản lý công ty, dượng nên xử lý cho chút thỏa đáng thì hơn."

Lạc Vũ chuyển tầm mắt sang Lạc Đồng và Hạ Mỹ Lệ: "Tôi có chỉnh sửa gì hay không thì chính ba mẹ, thầy cô, bạn bè là người rõ nhất. Không có chứng cứ xác minh mà tùy tiện tung tin đồn người khác phẫu thuật thẩm mỹ, sẽ làm tổn hại đến danh dự của người khác, đồng thời cũng gây nhiều rắc rối cho người khác và điều này có thể cấu thành tội phỉ báng. Theo điều 246 của Bộ luật Hình sự Hoa Quốc, cấu thành tội phỉ báng có thể bị phạt 3 năm tù giam, giam ngắn hạn, quản chế hoặc tước quyền chính trị. Anh họ cùng em họ cũng sắp là sinh viên đại học, không biết có rõ ràng hay không?"

Trong phòng phá lệ yên tĩnh, thanh âm một cây kim nhỏ rơi xuống vô cùng rõ ràng. Những lời này của Lạc Vũ như một con dao sắc bén đâm vào tử huyệt của họ, làm bọn họ tái mét mặt mài, nói không nên lời.

Ánh mắt Lạc Vũ nhìn những người có cùng quan hệ huyết thống nhưng chẳng giống người thân một chút nào, nói "Tôi thấy bữa cơm này mọi người cũng không có tâm trạng ăn đi, nguyên bản tối nay gia đình tôi định ra ngoài liên hoan một bữa, nhưng ba tôi lại nói phải cho nhà bác cả mặt mũi, nên mới đến đây. Nếu bữa cơm này ăn không vô nữa, thì chúng tôi đi trước, ba mẹ, hai người thấy thế nào?" Lạc Vũ đem quyền quyết định cho ba mẹ.



"Đi thôi, đi thôi, khách sạn 5 sao mà lại phục vụ món ăn chậm như vậy, hít không khí thôi đã no rồi, còn ăn cái gì nữa." Lưu Phương cầm túi da lên, nói với Lạc triệu Quốc: "Đi thôi, Triệu Quốc, thừa dịp hiện tại còn sớm, một nhà ba người chúng ta đi uống trà đá giảm nhiệt."

Lạc Vũ tri kỷ mở cửa phòng cho ba mẹ ra ngoài trước, Lạc Vũ vốn dĩ chuẩn bị đi nhưng đột nhiên quay người lại, nói với đám người Lạc Triệu Cường: "Đúng rồi, có một chuyện khiến các ngươi thất vọng rồi, gần đây tôi có vận khí tương đối tốt, không cẩn mà thi đậu Kinh Đại rồi, ban đầu nghĩ nếu anh họ cùng em họ cũng thi đậu Kinh Đại thì chúng ta có thể nhập học cùng nhau rồi. Đáng tiếc, có vẻ như tôi chỉ có thể đến đó một mình vậy." Nói xong, Lạc Vũ còn làm bộ rất tiếc mà thở dài, rồi mới rời đi.

Một khắc đóng cửa lại, Lạc Vũ nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, tiếp theo là tiếng rống giận của Lạc Đồng: "Không thể nào, phế vật kia sao có thể thi đậu Kinh Đại? Ngay cả ta cũng không thể thi đậu, dựa vào cái gì nó có thể thi đậu?"

Ở Lạc gia, từ nhỏ trong đám con nít Lạc Đồng luôn là người thông minh nhất, chính vì thế hắn luôn lấy cái này làm kiêu ngạo, nhưng dù thành tích có tốt thì cũng không thể thi đậu Kinh Đại. Mà Lạc Vũ, người ngày xưa luôn bị hắn giẫm đạp dưới chân, nay cư nhiên có thể thi đậu trường đại học mà hắn hằng mơ ước. Thành tích luôn là niềm kiêu hãnh của Lạc Đồng nhưng hiện tại nó giống như một miếng giẻ rách bị Lạc Vũ giẫm đạp dưới chân, chính vì hắn không thể chấp nhận sự thật này nên tinh thần có chút hỏng mất.

..........

Ra khỏi khách san, Lưu Phương không thể nhịn mà cười phá lên: "Ha ha ha ha.... Triệu Quốc, ông có thấy không, sắc mặt bọn họ còn trắng hơn vách tường nhà mình nữa, Tiểu Vũ khiến bọn họ á khẩu, không nói được lời nào, đây là lần đầu tiên ăn bữa cơm cùng nhau mà vui đến vậy."

Hiện tại Lạc Triệu Quốc có tâm trạng rất tốt, từ thang máy đến khi ra ngoài ông cũng không ngừng cười được. Lạc Triệu Quốc đã sớm không coi hai nhà Lạc Triệu Cường như người thân của mình rồi. Lần này cũng may có con trai giúp ông xả một trận ác khí.

"Tiểu Vũ, làm sao con biết những chuyện đó?" Những chuyện này Lạc Triệu Quốc chưa từng nghe ai nói qua, ông rất tò mò tại sao con trai mình lại biết được.

"Phát sinh chuyện lớn như vậy, cho dù bọn họ có dấu kĩ thế nào thì cũng sẽ có tin tức bị lộ ra ngoài. Hôm qua, lúc con lên mạng, đúng lúc thấy tin tức của họ trên một trang web, thời điểm những tin đó được tung ra thì ngay lập tức bị xóa bỏ, nhưng nó không bị xóa hoàn toàn mà được trang web đó bảo lưu lại, trùng hợp bị con thấy được." Kỳ thực, thời điểm đám người Lạc Triệu Cường khiến ba mẹ khó xử, Lạc Vũ đã yêu cầu hệ thống đi tra tất cả tư liệu có liên quan đến bọn họ. Hệ thống là sản phẩm của nền văn minh cấp cao, chính vì vậy không một sản phẩm khoa học kỹ thuật nào của Lam tinh có thể so sánh được. Có hệ thống siêu cấp trí năng, dù quần của lãnh đạo quốc gia bị thủng một lỗ nhưng đầu bị hệ thống tra ra được. Huống chi, vụ việc của đám người Lạc Triệu Cường còn để lại một ít dấu vết, nên việc tra tư liệu không hề gặp khó khăn nào.

"Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mặc dù bọn họ làm ra những việc trái pháp luật, cũng chưa từng coi nhà chúng ta như người thân, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn có quan hệ huyết thống với chúng ta, chuyện như vậy không nên tuyên truyền ra ngoài thì hơn, kết cuộc của bọn họ như thế nào cũng không liên quan đến chúng ta." Tuy Lạc Triệu Quốc thất vọng về bọn họ, nhưng ông sẽ không làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng như vậy. Biết nhà ông nắm trong tay nhược điểm của bọn họ, về sau chắc không dám đến gây sự nữa.

"Tiểu Vũ, làm tốt lắm, đi thôi, mẹ dẫn đi ăn cua lớn, món mà con thích nhất." Lưu Phương tay trái ôm con trai, tay phải ôm lão công, đi đến nhà hàng hải sản ở phía bên kia đường.

Đứng trước màn hình máy tính, nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm căn phòng đã bị Lạc Đồng phá tan tành, sau lưng, Chu Văn Trùng cẩn thận hỏi: "Sếp, có muốn tôi làm gì bọn họ...."

"Không cần, trước cứ để bọn họ bồi thường gấp ba đã". Nam nhân chỉnh máy tính lùi lại đúng thời điểm Lạc Vũ vừa bước vào phòng, mặt không chút biểu cảm, khiến người ta không thể nhìn ra nam nhân đang nghĩ gì.

"Vâng." Chu Văn Trùng phân phó cấp dưới đi làm.