Chương 11

Từ khi Tôn Minh Hạo nói Lạc Vũ là bằng hữu của hắn, thì về sau thật sự coi cậu như bằng hữu. Đợi vết thương trên mặt lành lại, hắn lập tức trở lại trường học. Khi đến lớp, Tôn Minh Hạo đem tất cả sách vở chuyển qua bàn bên cạnh Lạc Vũ, sau đó trở thành bạn cùng bàn với Lạc Vũ.

Đối với việc tùy tiện thay đổi vị trí, Lý Đào sẽ không quản, dù muốn quản thì cũng quản không được. Nhưng khi Tôn Minh Hạo chuyển đến ngồi cùng với Lạc Vũ, Lý Đào rối rắm, cô sợ Tôn Minh Hạo sẽ ảnh hưởng đến việc ôn tập của Lạc Vũ, nhưng lại không biết nên nói với em ấy thế nào. Sau hai ngày quan sát, Lý Đào phát hiện Tôn Minh Hạo chỉ ngoan ngoãn ngủ trên bàn, không đánh bài, không chơi game cũng không nói chuyện lớn tiếng ồn ào như trước nữa. Cô thấy vậy cũng yên tâm được phần nào.

Kỳ thật Lạc Vũ tỏ vẻ, dù Tôn Minh Hạo có hồ nháo như trước thì cũng không ảnh hưởng đến cậu, bởi vì trên lớp, cậu hoặc là ngủ, hoặc là đọc sách. Gần đây, để hoàn thành nhiệm vụ, cậu luyện thể thuật đến tối khuya, chưa kể còn hai tuần nữa là đến kỳ thi đại học, nếu cậu không đẩy nhanh tiến độ thì sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ. Tuy đi ngủ muộn hai tiếng cũng không gây ảnh hưởng gì, nhưng vì trước kia cậu có thói quen phải ngủ đủ tám tiếng một ngày, cho nên ban ngày cậu ngủ bù hai tiếng cho buổi tối.

Giữa trưa tan học, Lạc Vũ chuẩn bị rời khỏi phòng học thì bị Tôn Minh Hạo giữ chặt: "Lạc Vũ, đi nhanh như vậy làm gì. Đi, tôi mời cậu ăn cơm".

"Không cần, tôi tự mình nấu". Sau khi biết không cần phải lo lắng chuyện vào đại học của Lạc Vũ, ba Lạc cùng mẹ Lạc liền bắt tay vào việc mở quán ăn. Chính vì thế, nên trong khoảng thời gian này, giữa trưa bọn họ không có về nhà, bất đắc dĩ Lạc Vũ chỉ có thể tự mình nấu cơm, thuận tiện thử nghiệm luôn hiệu quả của kỹ năng nấu ăn sơ cấp.

"Cậu tự nấu sao? Thôi, đừng nấu, phiền phức lắm, giờ chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời". Tiểu bá vương Tôn Minh Hạo tựa như quen đường quen nẻo kéo tay Lạc Vũ đi, một chút cũng không cho cậu cơ hội cự tuyệt.

Khi đi đến cổng trường, thấy Chu Gia Trí và Chu Gia Hạo đang đứng đợi, Lạc Vũ liếc mắt nhìn bọn họ một cách kỳ quái. Trường trung học Bồi Dưỡng Nhân Tài và trường trung học Sùng Dương cách nhau hơn mười phút đi xe, mà hai người họ có thể nhanh chóng xuất hiện trước cổng trường Sùng Dương như vậy, chắc hẳn hằng ngày đã quen đi trễ về sớm rồi.

Tình huống bây giờ rất giống với lần trước, Lạc Vũ suy tư, bọn họ sẽ không chơi lại cái trò ấu trĩ để thử cậu đi?

Đối diện với ánh mắt hoài nghi của Lạc Vũ, Tôn Minh Hạo cũng biết cậu nhất định đang nghĩ tới chuyện lần trước, hắn có chút xấu hổ mà sờ sờ gáy: "Cái kia, cậu yên tâm, bữa ăn lần này tuyệt đối bình thường".

"Không đi". Lạc Vũ quay đầu rời đi.

"Ai da, Lạc Vũ, đừng đi mà, lần này thật sự chỉ ăn cơm thôi". Chu Gia Hào hô. . Tìm truyện hay tại [ TRÙMtruy ện. ne t ]

Nhìn thấy Lạc Vũ thật sự rời đi, Chu Gia Trí hỏi: "Minh Hạo, làm sao bây giờ?"

"Đương nhiên đuổi theo a, nếu Lạc Vũ không muốn mời cơm, thì chúng ta có thể đến nhà cậu ta cọ cơm". Làm một tiểu bá vương, từ trước đến nay chỉ có Tôn Minh Hạo từ chối người khác, làm gì có chuyện người khác từ chối hắn. Nhưng hắn không có tức giận, ngược lại cảm thấy Lạc Vũ người này đúng là đủ thẳng thắn, nguyện ý thì thuận theo, không muốn thì cũng không miễn cưỡng chính mình. Người như vậy một chút cũng không giả dối.

"Lạc Vũ, chờ đã". Ba người đuổi theo Lạc Vũ.

Lạc Vũ liếc nhìn bọn họ: "Ba người đi theo làm cái gì?"

"Đến nhà cậu ăn cơm nha, nếu cậu không muốn đi ăn với chúng tôi, thì ba người bọn tôi đây đành mặt dày đến nhà cậu cọ cơm a". Tôn Minh Hạo vô lại nói.

"Ăn cơm phải trả tiền". Lạc Vũ là người tuyệt đối không để bản thân phải chịu thiệt.

"Cái gì?"



Ba người phản ứng không kịp, Tôn Minh Hạo cho rằng bản thân đã nghe nhầm: "Ý cậu là, nếu chúng tôi muốn ăn cơm ở nhà cậu thì phải trả tiền?"

"Đương nhiên, các người đi quán cơm cũng là ăn, đi nhà tôi ăn cũng là ăn, tuy đồ ăn tôi nấu có thể không ngon bằng tiệm cơm, nhưng nếu ba người muốn ăn cơm thì đương nhiên phải trả tiền cơm cho tôi. Nói cho mấy người biết, tôi không có tiền, nên không kham nổi ba vị thiếu gia đây". Lạc Vũ tự nhiên nói, cho dù là anh em nhưng mọi chuyện cũng phải sòng phẳng, huống chi cậu với bọn họ còn không thân.

Thẳng thắn như vậy? Ba người nhất thời không nói nên lời, tốt xấu gì bọn họ cũng là bằng hữu, nói lời khách sáo xa lạ như vậy làm gì a?

Bọn họ không biết Lạc Vũ đã trực tiếp bỏ qua chuyện ba người nói coi cậu như bằng hữu. Người hướng nội như Lạc Vũ từ nhỏ đã quen một mình, cậu không biết bằng hữu là cái gì. Vì vậy, chuyện kết giao bằng hữu chỉ là một bên tình nguyện mà thôi.

Tôn Minh Hạo cắn răng, cũng không hỏi phải trả bao nhiêu, trực tiếp đồng ý: "Được rồi, không phải chỉ một chút tiền ăn thôi sao, bổn thiếu gia trả được. Nhưng mà, Lạc Vũ, cậu thực sự muốn tự mình nấu ăn sao?"

"Ba mẹ không ở nhà, đương nhiên tôi tự nấu, chẳng lẽ mấy người muốn nấu sao?" Lạc Vũ hỏi ngược lại.

Cả ba đồng loạt lắc đầu.

Tôn Minh Hạo lắc đầu: "Tôi sẽ không".

Chu Gia Hào xua tay: "Tôi cũng không".

Chu Gia Trí mỉm cười: "Tôi chưa từng làm cơm".

"Đi thôi, đi chợ mua đồ ăn". Lạc Vũ dẫn đường.

Chu Gia Hào kêu rên: "Aizz.... còn phải tự mình đi mua đồ ăn..."

................

Từ chợ trở về nhà Lạc Vũ, trong tay ba người đều nắm một hai túi đồ ăn, còn Lạc Vũ thì chỉ cầm chìa khóa, nhẹ nhàng tự do tự tại, có sức lao động miễn phí, cậu đương nhiên phải tận dụng cho thật tốt rồi.

[Ký chủ thân ái, hành vi tùy tiện cho giống đực vào nhà thực sự không tốt lắm nha, bọn họ sẽ mang tới nguy hiểm cho cậu] - Thời điểm Lạc Vũ mở cửa, hệ thống liền nhảy ra một câu.

Lạc Vũ vừa mở cửa vừa dùng ý thức nói: "Cậu cảm thấy ba người bọn họ có thể đánh thắng được tôi?"

Hệ thống suy nghĩ, cũng đúng, ba người Tôn Minh Hạo chỉ có 5 điểm thể lực, sao có thể là đối thủ của ký chủ được, cho nên nó thấy yên tâm rồi.

Nhà của Lạc Vũ ở tầng ba, căn phòng tuy không lớn nhưng được cái sạch sẽ, ngăn nắp, nội thất bên trong được bố trí tạo cảm giác ấm áp, rất có không khí của gia đình. Lạc Vũ lấy ra ba đôi dép từ tủ giày bên cạnh, kêu họ đổi dép xong rồi thì xách đồ vào bếp.

"Được rồi, giờ các ngươi đi ra ngoài đợi, nửa tiếng sau có thể ăn". Lạc Vũ mặc kệ bọn họ, cậu bắt đầu bận rộn sơ chế thức ăn.



Ba người Tôn Minh Hạo không có rời đi, bọn họ đứng ở cửa phòng bếp nhìn Lạc Vũ bận rộn. Tuy đây là lần đầu tiên nấu ăn, nhưng nhờ có kỹ năng nấu ăn sơ cấp, Lạc Vũ làm rất thuận buồm xuôi gió.

Vo sạch gạo rồi cho vào nồi cơm điện, bấm nút, sau đó bắt đầu lặt và rửa rau, tốc độ của Lạc Vũ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt toàn bộ rau đã được rửa sạch. Tiếp theo cậu bắt đầu xử lý các loại thịt khác. Sau vài lần vung dao, một con cá đã xử lý xong, động tác của Lạc Vũ vô cùng tiêu sái, tựa hồ mang theo một loại tiết tấu, giai điệu mạc danh, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui. Ba người đứng xem đều trợn tròn mắt.

Chưa đầy nửa tiếng, Lạc Vũ đã nấu xong ba món ăn và một món canh.

Cá sốt chua ngọt, đậu phụ Ma Bà, thịt lợn Đông Pha, canh bí đao sườn lợn, những món này không chỉ mùi vị, mà bên ngoài nhìn không thua những món do đầu bếp năm sao làm. Cật hóa Chu Gia Hào gấp không chờ nổi, mặc kệ đồ ăn nóng thế nào, hắn lập tức cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt Đông Pha bỏ vào miệng, sau đó đầu lưỡi như bị phỏng, liền kêu "Ô.. ô.. ô", nước mắt nhanh chóng trào ra, hắn không muốn nhổ ra, mà cố gắng nuốt miếng thịt xuống.

* Cật hóa: Là từ chỉ những người thích ăn uống

"Ngon, thật sự ăn quá ngon, đây là miếng thịt Đông Pha ngon nhất mà tôi được ăn, cả sắc lẫn hương vị không lẫn đi đâu được". Chu Gia Hạo tay trái thì giơ ngón tay cái cho Lạc Vũ, còn tay phải lại vươn ra gắp cá sốt chua ngọt.

Tôn Minh Hạo và Chu Gia Trí sau khi nếm thử món ăn, đều hướng Lạc Vũ giơ ngón tay cái. Sau đó, ba người tựa như đã nhịn đói rất nhiều ngày mà bắt đầu ăn ngấu nghiến, một chút hình tượng cũng không có. Thấy bọn họ ăn, Lạc Vũ khẽ nhếch môi, tao nhã nhưng tốc độ cũng không chậm thưởng thức đồ ăn trong chén, xem ra kỹ năng này quả thật hữu dụng. Khi Lạc Vũ tự mình nếm thử, cảm thấy đồ ăn mình nấu chỉ hơn chứ không kém đầu bếp khách sạn năm sao.

Một bữa cơm, chẳng qua chỉ mới ăn mười phút, mà đồ ăn trên bàn đã bị quét sạch, tuy tốc độ của ba người rất nhanh, nhưng sao có thể nhanh hơn Lạc Vũ? Cho nên khi ba người ăn xong thì Lạc Vũ đã ăn no rồi.

"Ai da, ăn quá nó rồi, phải nằm nghỉ một chút mới được". Chu Gia Hào dựa vào sô pha mà sờ sờ cái bụng tròn vo của mình.

"Mày là heo sao? Ăn nhiều như vậy. Nhanh đứng dậy rửa bát đi, ăn no rồi nằm, béo chết mày". Tôn Minh Hạo đá Chu Gia Hào một cước rồi ra lệnh.

"Vâng". Tuy hắn thực sự không muốn đứng lên, nhưng đây là mệnh lệnh của lão đại, dù Chu Gia Hào muốn lười biếng thì cũng không được. Chậm rì đi qua, phát hiện Chu Gia Trí đã thu dọn hết chén đũa, hắn cao hứng nhào qua: "Anh họ, anh thật tốt với em, anh cư nhiên đã giúp em dọn dẹp rồi".

Chu Gia Trí lắc mình né tránh, cười mỉm nói: "Đừng hiểu lầm, anh chỉ cảm thấy ăn cơm ở nhà Lạc Vũ mà không dọn chén đũa thì không hay cho lắm, cho nên mới hỗ trợ thu dọn, còn việc rửa chén, giao cho em đấy, em họ".

Chu Gia Hào tức khắc héo rũ, thế nào mà hắn lại có một người anh xảo trá như hồ ly a! Ngoan ngoãn cầm lấy chén đũa, đi vào nhà bếp rửa chén. Lạc Vũ nghi ngờ mà liếc vài lần, xác định Chu Gia Hào sẽ không đập vỡ chén bát nhà mình thì mới yên tâm đi đến sô pha ngồi đối diện Chu Gia Trí.

"Lạc Vũ, đây là phí ăn uống, tôi quyết định, hai tuần trước khi thi đại học tôi sẽ ăn cơm trưa ở nhà cậu". Tôn Minh Hạo lấy ví ra, sau đó rút 10 tờ 100 tệ, đặt trước mặt Lạc Vũ.

Chu Gia Trí cũng lấy tiền của mình với Chu Gia Hào đặt trên bàn, cười ôn nhu: "Đây là phần của tôi và Gia Hào, hai tuần này làm phiền cậu rồi".

Nghĩ lại, hai tuần này ba mẹ bận chuyện kinh doanh quán ăn, xem ra cũng không có thời gian trở về ăn trưa, một người cũng làm cơm, ba người cũng phải làm cơm, dù sao thì cậu cũng nhân tiện làm, với lại ba người này đều đã giao tiền cơm, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc. Lạc Vũ thu tiền trên bàn rồi nói: "Được, nhưng tôi nói trước, tôi chỉ phụ trách mua và nấu đồ ăn, còn việc dọn dẹp, rửa chén tôi không làm. Khi nấu xong, các người có đến ăn hay không, tôi không quan tâm".

"Không thành vấn đề". Tôn Minh Hạo không chút nghĩ ngợi mà đồng ý luôn, 1000 tệ được hai tuần cơm trưa, nếu ở quán ăn nhỏ khác thì 1000 tệ đủ cho ba người ăn trong hai tuần, nhưng đồ ăn Lạc Vũ nấu thực sự quá ngon, nó đáng giá để bọn họ chi tiền.

"Việc mua thức ăn, rửa chén cứ giao cho Gia Hào làm, nó hiện tại đang có nhu cầu giảm béo". Chu Gia Trí luôn đem lại cảm giác ôn nhu cho người đối diện, nhưng trên thực tế, hắn lại là một con cáo già phúc hắc giảo hoạt. Giống như bây giờ, hắn vô thanh vô tức bán Chu Gia Hào.