Chương 9

Thẩm Nghiên cúi đầu ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng của Đông Phương, khẽ hôn lên, khi hai cánh môi chạm nhau, du͙© vọиɠ nháy mắt trở nên bùng phát.

Thẩm Nghiên ôm chặt lấy y, như muốn khảm y vào cơ thể mình, Đông Phương cũng nhiệt tình đáp lại, đầu lưỡi hai bên quấn quít giao triền, như đang thổ lộ tình ái mãnh liệt trong lòng.

Không biết qua bao lâu, hai người mới tách ra, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nhu tình và yêu thương.

"Đông Phương, ta đi tắm trước, lát nữa ta có quà tặng cho huynh." Vốn định lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống người này, chỉ là gần đây ngày đêm chạy đường, người cũng sắp hôi thối rồi, phải tắm rửa sạch sẽ trước đã.

"Được, ta bảo hạ nhân chuẩn bị nước, có muốn dùng bữa không?"

"Được, chuẩn bị chút đi, lát nữa huynh ở lại ăn cùng ta." Nghe vậy, Đông Phương Bất Bại gật đầu.

Nhìn Thẩm Nghiên vào phòng tắm, Đông Phương Bất Bại khuôn mặt vẫn còn treo nụ cười trong nháy mắt lập tức đã lạnh tanh.

Y đứng tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm, không ai nhìn thấu được lòng y.

Hắc y nhân ám vệ quỳ xuống.

Hắn ta kính cẩn bẩm báo: "Chủ nhân, Dương tổng quản ra khỏi Hắc Mộc Nhai, trước tiên đến vách núi Côn Luân, ở đó năm sáu ngày, sau đó một đường về phía nam, ngày đêm kiêm trình đến Phúc Châu, đến Lâm thị tiêu cục lão trạch, lấy một thứ gì đó. Chỉ là thứ gì, thuộc hạ không biết, sau khi lấy được đồ, Dương tổng quản lại ngày đêm cực nhọc trở về, không tiếp xúc với người nào, cũng không phát hiện điều gì bất thường."

Trên mặt Đông Phương Bất Bại không có biểu cảm gì, y nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."

Ám vệ đứng lên, vẫn giữ thái độ cung kính, chờ đợi mệnh lệnh của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại trầm mặc một lát, sau đó nói: "Xuống đi."

Nói xong còn ném một viên đan dược qua.

Ám vệ sửng sốt, nhanh chóng đỡ lấy viên thuốc.

Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng vẫn lập tức trả lời: "Vâng, chủ nhân."

Sau đó nhanh chóng rời khỏi viện.

Đông Phương Bất Bại nhìn về phía phòng tắm, trong lòng dâng lên một vài cảm xúc phức tạp.

Còn lúc này, Thẩm Nghiên đã không kịp chờ đợi cởi bỏ quần áo trên người, đi vào phòng tắm.

Nhiệt độ của nước vừa phải, ấm áp và thoải mái, khiến hắn cảm thấy vô cùng thư giãn.

Nhắm mắt lại, nước nóng rửa sạch bụi bẩn và mệt mỏi trên người, trong đầu Thẩm Nghiên hiện lên từng cảnh từng cảnh đυ.ng chạm thân mật cùng Đông Phương.

Nhìn nơi nào đó của mình dựng đứng lên, hình dạng vô cùng khả quan.

"Tiểu Tam, mở hệ thống ra."

[Ký chủ, ngài cần mua vật gì?? Tôi có thể tìm kiếm nhanh chóng.]

"Nam nhân làm cái đó..." Thẩm Nghiên không nói rõ nhưng hệ thống lập tức phản ứng lại, mở ra trang liên quan.

[Ký chủ, tôi hiểu rồi, là những thứ này phải không???]

Thẩm Nghiên nhìn trang trước mắt, trên đó có hơn mười loại cao và dầu bôi trơn, tất cả đều là 3D lập thể, có chức năng, hiệu quả, mùi vị.

Xem kỹ từng loại, mỗi loại đều có ưu điểm riêng.

[Ký chủ, tôi khuyên ngài chọn loại "Ngọc Dung Cao" này, không chỉ có tác dụng bôi trơn mạnh, mùi thơm thanh mát, mà còn có tác dụng dưỡng nơi đó của nam nhân.]

"Được rồi, vậy thì chọn loại này, hai điểm tích phân phải không?"

[Vâng, ký chủ.]

Nhìn hộp cao vừa mua được sau khi trả điểm tích phân, được đựng trong lọ sứ bạch ngọc, sau khi mở nắp lọ, một mùi hương tươi mát xộc vào mũi, cao thể, mịn màng và tinh tế.

Không tệ, không uổng phí khi đã bỏ ra hai điểm tích phân.

Cảm thấy nước hơi lạnh, Thẩm Nghiên bước ra khỏi bồn tắm.

Lấy y phục trên ghế, hắn ngắm nghía một hồi, phát hiện ra chiếc trường bào này có kiểu dáng và tay nghề rất tinh xảo.

Cổ áo, tay áo và cổ tay áo còn thêu hoa văn chìm, thực sự khiến người ta sáng mắt, nghĩ đến đây hẳn là quần áo mà Đông Phương làm cho mình.

Thẩm Nghiên gật đầu hài lòng, mặc áσ ɭóŧ rồi mặc trường bào vào người, mềm mại thoải mái, rất vừa vặn, quả là may đo theo người.

Hắn đi đến trước gương đồng, cẩn thận ngắm nhìn bộ trang phục mới của mình, bộ y phục tôn lên vóc dáng của hắn rất đĩnh đạc.

Thẩm Nghiên trong lòng thầm khen, quả nhiên là Đông Phương của mình.

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Thẩm Nghiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đông Phương mặt hơi tươi cười đi vào.

Thấy Thẩm Nghiên mặc bộ quần áo do chính tay mình may, nụ cười trên mặt Đông Phương càng chân thật hơn vài phần.

"Liên đệ, y phục có vừa vặn không???" Đông Phương Bất Bại ôn nhu hỏi.

"Quá vừa vặn, đa tạ Đông Phương, sau này quần áo của ta đều phải làm phiền Đông Phương rồi."

Đông Phương Bất Bại tiến lên vài bước, đưa tay giúp Thẩm Nghiên chỉnh lại cổ áo, sau đó lại lùi lại vài bước, đánh giá từ trên xuống dưới.

"Ừm, quả nhiên rất vừa vặn. Chỉ cần Liên đệ thích là được, sau này quần áo của Liên đệ ta đều sẽ chuẩn bị."

Thẩm Nghiên mỉm cười, đưa tay ôm lấy Đông Phương Bất Bại, nói: "Đông Phương, sau này chỉ cần là do huynh làm, ta đều thích."

Hơi nóng phả nhẹ vào bên tai Đông Phương, khiến mặt y thoáng chốc nóng lên, trong lòng lại rất thỏa mãn.

Kể từ khi công pháp của y ngày càng thâm hậu, y càng muốn làm nữ nhân, y muốn cùng Liên đệ sống trọn đời trọn kiếp, muốn làm thê tử của Liên đệ, muốn sinh con đẻ cái cho hắn nhưng hắn lại…

Nghĩ đến cơ thể tàn khuyết của mình, đầu ngón tay hơi dùng sức đâm vào lòng bàn tay.

"Đông Phương??"

"Đông Phương, huynh sao vậy?"

Nghe tiếng Thẩm Nghiên gọi, Đông Phương Bất Bại ngẩn người mới phản ứng lại.

"Ta không sao Liên đệ, chỉ là nghĩ đến một chuyện, vậy chúng ta đi dùng bữa trước?"

"Được." Thẩm Nghiên vươn tay nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, rất tự nhiên đi ra ngoài.

Nhìn hai bàn tay đan vào nhau, lúc này Đông Phương Bất Bại hy vọng Liên đệ sau này sẽ mãi mãi không thay đổi, cảm nhận được sự ấm áp lại không muốn quay trở lại giá lạnh nữa, nếu không y không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

"Đông Phương, huynh cũng ăn đi." Thẩm Nghiên vừa ăn cơm vội vã, vừa không quên gắp thức ăn cho Đông Phương Bất Bại.

"Được, Liên đệ cũng ăn nhiều vào." Thẩm Nghiên vốn đã ăn có phần vội vàng, nhưng trong mắt Đông Phương Bất Bại không hề thô tục, ngược lại có phần chân thật.

"Đông Phương, huynh không biết đâu, một tháng nay ta không phải đang trên đường thì cũng đang trên đường đi, đã lâu lắm rồi không được ăn thoải mái như vậy."

Ăn xong, hắn xoa cái bụng tròn vo, hoạt động một chút, lúc này mới cảm thấy toàn thân sống lại.

"Liên đệ, khổ sở rồi." Nhìn ánh mắt đau lòng của Đông Phương Bất Bại, Thẩm Nghiên lập tức cảm thấy mình diễn hơi quá.

"Thật ra, cũng ổn! Đông Phương, huynh mau theo ta vào trong." Thẩm Nghiên vội vàng chuyển chủ đề, dẫn Đông Phương Bất Bại trở về phòng.

Lấy áo cà sa từ trong bọc ra, đưa cho Đông Phương Bất Bại.

"Đây là quà ta tặng huynh."

Đông Phương Bất Bại cầm áo cà sa trong tay có chút kinh ngạc, Liên đệ tặng áo cà sa cho mình?

Đây là có ý gì?

"Đa tạ Liên đệ." Chỉ cần là do hắn tặng, bất kể là gì, y đều vui mừng.

"Đông Phương, huynh mở ra xem đi." Nhìn Đông Phương Bất Bại định đặt áo cà sa xuống, Thẩm Nghiên không nhịn được nhắc nhở.

Trong ánh mắt ân cần của Thẩm Nghiên, Đông Phương Bất Bại mở áo cà sa ra, nhìn những chữ nhỏ viết đầy trên đó, biết đây là một bí kíp.

Đột nhiên, tay Đông Phương Bất Bại khựng lại: "Muốn luyện công pháp này, trước tiên phải tự cung." Đây là?

Đây là??

Sát khí trong ánh mắt Đông Phương bỗng lóe lên trong thoáng chốc rồi ngay lập tức biến mất.

Nếu người trước mặt không phải là Thẩm Nghiên, e rằng đã là một cái xác chết rồi.