Chương 6

Nhìn Đông Phương Bất Bại lên giường, nằm ở phía trong, Thẩm Nghiên hít một hơi thật sâu, cởi bỏ quần áo, nhẹ nhàng đặt lên chiếc ghế bên giường.

Hắn cẩn thận trèo lên giường, nhìn Đông Phương đã ngủ say, nhắm mắt lại, nội tâm không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, mỹ nhân ở bên, mùi hương thoang thoảng trên người Đông Phương cũng phảng phất đến.

Trái tim vốn đã xao động lại bị du͙© vọиɠ khơi dậy.

Nhìn "người anh em" hừng hực khí thế của mình, chỉ đành để ngươi chịu ấm ức thêm lần nữa.

Chờ sau này sẽ cho ngươi ăn no nê.

Đàn ông với nhau mà làm chuyện này, cũng phải chuẩn bị đồ đạc, hình như mình cũng từng thấy trong không gian, xem ra cần phải tính toán kỹ lưỡng, mua một ít.

Chờ khi nào chuẩn bị đầy đủ rồi tính tiếp, đáng thương cho nam nhân cô dộc hơn hai mươi năm này quá!

Thẩm Nghiên hít một hơi thật sâu, lại thầm xin lỗi với "người anh em" của mình.

Hắn cố gắng bình tĩnh lại, thả lỏng cơ thể. Không lâu sau, ý thức của Thẩm Nghiên cũng dần mơ hồ, ngủ thϊếp đi.

Nghe hơi thở của Thẩm Nghiên đều dần, biết hắn cuối cùng cũng ngủ say, Đông Phương Bất Bại mới từ từ mở mắt.

Nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Nghiên, Đông Phương Bất Bại cẩn thận dịch người về phía trước, đặt ngón tay lên mặt Thẩm Nghiên, tỉ mỉ vẽ lại đôi mày đôi mắt của hắn.

"Đông Phương."

Thẩm Nghiên mơ màng nói, tiện tay ôm người vào lòng, làm Đông Phương Bất Bại giật mình.

Y cuộn mình trong vòng tay của Thẩm Nghiên, nhìn thấy hắn không cử động nữa, trái tim đập thình thịch mới từ từ bình tĩnh lại.

Trán y áp vào cằm Thẩm Nghiên, râu hắn mới mọc hơi nhô ra, chọc y có chút ngứa.

Đông Phương Bất Bại cũng từ từ vòng tay qua eo Thẩm Nghiên, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, sau đó ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, khi Thẩm Nghiên tỉnh dậy, nhìn thấy tư thế của mình liền ngây người.

Hai tay ôm chặt Đông Phương, ngay cả đôi chân to khỏe của mình cũng đặt lên chân Đông Phương, hắn thấy tư thế ngủ của mình khá tốt.

Lúc này, Đông Phương Bất Bại cũng khẽ mở đôi mắt còn đang mơ màng, đêm qua y ngủ ngon một cách hiếm có, không có ác mộng, không lạnh lẽo, bên cạnh còn thêm một lò sưởi hình người to lớn ủ ấm cho y, chỉ có điều hơi nặng.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Nghiên mới vội vàng dịch chân ra.

"Đông Phương, chân ngươi không tê chứ? Ta cũng không biết sao lại ngủ như vậy?" Nói xong, ngồi dậy, dùng tay xoa bóp chân cho Đông Phương Bất Bại.

"Không sao, ngươi..."

"Lần sau ta như vậy, ngươi nhất định phải đẩy ta ra." Hắn vốn định nói, lần sau ngủ riêng. Nhưng nghĩ lại vẫn là không nỡ.

Đông Phương Bất Bại nhìn Thẩm Nghiên vẻ mặt đang lo lắng, khẽ gật đầu.

Y nghĩ đến vòng tay ấm áp của Thẩm Nghiên, cảm nhận hơi ấm còn sót lại, không hề muốn đẩy ra chút nào.

Thẩm Nghiên xuống giường mặc quần áo xong, đột nhiên nhớ ra hôm nay mình phải đến núi Côn Luân.

Là một nam nhân tốt, mình nên báo cáo hành tung với thê tử, Thẩm Nghiên sắp xếp lại ngôn từ rồi mở miệng nói.

"Đông Phương, hôm nay ta phải xuống núi một chuyến, phải đi một thời gian, ngươi không cần lo lắng, nhanh thì năm sáu ngày, chậm thì một tháng, ta sẽ trở về." Nói xong, quan sát vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại.

Khuôn mặt tuấn tú vốn còn đang tươi cười của Đông Phương bỗng chốc sầm xuống, nhận ra Thẩm Nghiên đang nhìn mình, lại thu liễm đi nhiều, chỉ nhìn hắn không nói gì.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ nhanh chóng trở về, không phải ngươi muốn bế quan một thời gian sao? Đợi ngươi ra ngoài là có thể gặp ta, đến lúc đó ta sẽ mang cho ngươi một món quà lớn được không?" Nói xong, Thẩm Nghiên ôm người vào lòng, cằm tựa lên vai Đông Phương Bất Bại, còn cọ cọ. Trông vô cùng thân mật.

Nghe giọng điệu của Thẩm Nghiên, thái độ của Đông Phương cũng dần mềm mỏng đi.

Vốn định hỏi hắn đến núi Côn Luân có chuyện gì, lại sợ Thẩm Nghiên thấy y quá câu nệ ràng buộc, chỉ đành thôi.

Nhìn bóng lưng Thẩm Nghiên dần xa.

Đông Phương Bất Bại khẽ ho một tiếng, lập tức một người mặc đồ đen quỳ xuống trước mặt.

"Giáo chủ."

"Mau đi theo, bảo vệ hắn cho tốt, nếu hắn bị thương dù chỉ một chút..." Lời chưa nói hết nhưng ý tứ trong đó ai cũng hiểu, không ngoài một từ chết.

"Vυ"t" một tiếng, người dưới chân đã biến mất.

Nếu không phải lần này công pháp của y xảy ra vấn đề, cần phải bế quan, y nhất định sẽ đích thân đi theo.

Bên kia, Thẩm Nghiên trở về phòng của mình, sai người chuẩn bị một ít thuốc mê.

Những loại thuốc này vốn hệ thống cũng có, chỉ là nhìn số điểm còn lại vỏn vẹn còn có 10 điểm, nên cũng đành bỏ đi, dù sao thì phải dùng thép vào chỗ cần thiết.

Trong hiện thực có thể dùng bạc mua được, hà tất phải dùng điểm?

[Ký chủ, bên ngoài cách cửa ba mét có người giám sát.]

Người này hẳn là do Đông Phương phái đến, có lẽ là lo lắng cho sự an toàn của hắn. Vừa ra khỏi tiểu viện hắn đã cảm nhận được, chỉ là giả vờ không biết.

"Không cần để ý đến hắn, Tiểu Tam, hệ thống của mày có chức năng dẫn đường không?" Thẩm Nghiên ngồi xuống, uống một ngụm trà.

[Ký chủ, ngài yên tâm, bất kể ở thế giới nhỏ nào, bản đồ chỉ đường của ta đảm bảo sẽ không để ngài lạc đường.]

"Được, đánh dấu lộ trình gần nhất đến núi Côn Luân..."

Thẩm Nghiên cất thuốc mê mà người hầu đã chuẩn bị vào trong lòng, bỏ thêm một ít bạc, đi về phía mật đạo xuống núi.

Đến trấn, hắn chuẩn bị một ít lương khô, mua một con ngựa tốt.

Thẩm Nghiên đi thẳng đến núi Côn Luân, nhìn mũi tên lớn trước mặt, có cảm giác như đang chơi trò chơi toàn cảnh.

"Tiểu Tam, mày còn có những chức năng nào khác mau nói cho tao biết đi." Thẩm Nghiên vừa thúc ngựa phi nhanh, vừa hỏi hệ thống trong đầu.

[Ký chủ, hiện tại ta vẫn còn là một hệ thống nhỏ, theo cách nói của ngài, bây giờ ta chỉ có thể làm hệ thống dẫn đường và giao dịch, những thứ khác đều phải dựa vào chính ngài.] Nó hơi sợ ký chủ ghét bỏ nó, lẩm bẩm nói.

"Được, Tiểu Tam mày đã rất tốt rồi. Cũng coi như đã giúp tao một việc lớn." Thẩm Nghiên không quan tâm đến những điều này, có chức năng này cũng tốt hơn là tự mình mò mẫm.

[Ký chủ ngài thật tốt.]

Nghe giọng nói cảm động của hệ thống, Thẩm Nghiên nghĩ đúng là hệ thống mới, vì chuyện nhỏ như vậy mà cũng có thể cảm động như vậy.

Thẩm Nghiên không biết rằng, ký chủ tiền nhiệm của Tiểu Tam, làm nhiệm vụ ở thời hiện đại, bản thân lại độc ác, không có đầu óc, không có năng lực.

Rút thiên phú không rút được thứ hữu dụng, muốn đổi đồ trong cửa hàng thì không có điểm, mà ở thời hiện đại thì ai cũng sở hữu điện thoại có chức năng dẫn đường, chức năng của nó không phát huy được tác dụng gì, bị mắng chửi thậm tệ.

Khi nhiệm vụ thất bại, còn đổ hết lỗi lên đầu Tiểu Tam, dáng vẻ độc ác mắng chửi người, Tiểu Tam bây giờ nghĩ lại vẫn thấy lạnh cả người.

May mà lần này nó gặp được ký chủ là Thẩm Nghiên, cho nên bây giờ độ hoàn thành mới chỉ có 5% nhưng nó tin tưởng Thẩm Nghiên, hắn nhất định sẽ giúp mình thăng chức tăng lương, cưới được Tiểu Mỹ.

Nghĩ đến đây nó muốn cười thành tiếng, nếu như nó có miệng.

Dù sao thì nó cũng chỉ là một chùm sáng, chẳng mang hình dạng gì.