Chương 5

Khi Thẩm Nghiên bước vào phòng, hắn cố gắng bước thật nhẹ, nhìn thấy Đông Phương Bất Bại trong phòng đang quỳ gối ngồi, hai tay y mỗi tay cầm một cây kim nhỏ, vẻ mặt tập trung.

Chỉ thấy ngón tay y khẽ động, cây kim nhỏ như rắn linh hoạt, trên tấm vải thêu luồn qua luồn lại, hoa văn trên tấm vải thêu dần hình thành, sống động như thật, tựa như một bức tranh cuộn tinh xảo. Động tác của y nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự tao nhã, tựa như không phải đang thêu hoa, mà đang vẽ một bức tranh đẹp.

Cây kim nhỏ trong tay y như có sự sống, bay lên bay xuống, khiến người ta hoa cả mắt. Mỗi mũi kim đều chính xác vô cùng, vừa vặn, chỉ một lát sau, một tác phẩm thêu tinh xảo đã hiện ra trước mắt.

"Liên đệ, đệ tới rồi." Thẩm Nghiên cho dù bước chân có nhẹ đến đâu nhưng trong tai Đông Phương Bất Bại có nội lực thâm hậu, cũng như tiếng sấm, nghe rõ mồn một.

"Đông Phương huynh quả là khéo tay, bông hoa này thêu thật sống động."

Nhìn Thẩm Nghiên, lúc này thật lòng khen ngợi, không giống như sau khi giả vờ, tâm trạng Đông Phương Bất Bại cũng tốt hơn.

"Liên đệ, y phục của đệ sao lại bị rách rồi? Hay là đệ cởi ra để ta vá lại cho ngươi??" Thẩm Nghiên cũng theo ánh mắt của Đông Phương nhìn về phía vai mình, quả nhiên có chút rách, xem ra là lúc mình uống Tố chất đan, đau dữ dội, vô tình xé rách.

"Vậy thì làm phiền Đông Phương huynh rồi." Nói xong, trước mặt Đông Phương Bất Bại, liền cởi y phục ra.

Nhìn hắn chỉ còn lại nội y, thân hình hơi thô kệch của Thẩm Nghiên, khi ôm lấy y phục Đông Phương Bất Bại mặt lại đỏ ửng thêm chút nữa.

Nghĩ đến năm đó mình làm Hương chủ, Đường chủ, cùng với các huynh đệ bên dưới mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp nhau nhưng chưa từng có một người nào khiến mình luống cuống như vậy.

(Nếu Thẩm Nghiên biết được tâm lý của Đông Phương Bất Bại lúc này, chắc chắn sẽ nói một câu, lúc trước mọi người đều là đàn ông, coi nhau như huynh đệ, bây giờ huynh lại đặt mình vào vị trí của nữ nhân, tâm thái không thay đổi mới là lạ.)

Thẩm Nghiên nhìn cảnh Đông Phương âm thầm may vá y phục cho mình, không biết vì sao? Trái tim trống trải lại có thêm chút gì đó.

"Liên đệ, đưa đây." Thẩm Nghiên nhìn y phục mà Đông Phương đưa tới, nếu không phải mình đã biết vị trí rách ban đầu, căn bản không nhìn ra được dấu vết được vá.

"Tay nghề của Đông Phương huynh tinh xảo quá, hay là làm cho ta mấy bộ y phục được không???"

"Liên đệ muốn không???" Nhìn vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại không đúng, Thẩm Nghiên nghĩ đến ký ức trước đây, Đông Phương Bất Bại cũng từng làm y phục cho nguyên chủ, chỉ là nguyên chủ cảm thấy nhục nhã, sau khi nhận lấy, lại lén bảo hạ nhân cắt thành vải vụn.

"Đương nhiên, có thể may mắn mặc được y phục do chính tay Đông Phương huynh làm, ta cầu còn không được."

"Được. Chỉ cần Liên đệ nguyện ý mặc." Nói xong, ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên.

Mà Thẩm Nghiên cũng nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại.

"Huynh không định làm gì sao? Đo thử kích thước của ta chẳng hạn???"

Đông Phương Bất Bại vốn định nói không cần, dù sao mình chỉ cần nhìn một cái là có thể nhớ, chỉ là nhìn Thẩm Nghiên dang rộng hai tay, nghĩ đến khó có thể thân thiết với Liên đệ, lại nuốt lời xuống.

Đông Phương Bất Bại cầm đoạn dây, cẩn thận đo kích thước cơ thể cho Thẩm Nghiên, Thẩm Nghiên đứng yên ở đó, đường nét cơ thể hắn lưu loát mà hữu lực.

Hắn nhìn vẻ mặt tập trung của Đông Phương, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp sâu sắc.

Đông Bất Bại tỉ mỉ đo vòng ngực, vòng eo, vai rộng của hắn, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Cảm nhận được những ngón tay của y nhẹ nhàng chạm vào cơ thể mình, đó là một cảm giác kỳ diệu, như dòng điện chạy qua cơ thể hắn, khiến trái tim hắn không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Thẩm Nghiên không nhịn được khẽ ho một tiếng.

Đông Bất Bại cũng như phản ứng lại, lùi lại một bước.

"Liên đệ, đã đo xong rồi."

"Được, vậy ta đến nhà bếp bảo hạ nhân chuẩn bị thức ăn." Nhìn Thẩm Nghiên vội vã đi ra ngoài, khóe miệng Đông Bất Bại cũng nở nụ cười.

Có lẽ mình thật sự cô đơn lẻ bóng quá lâu rồi, y không phải không nhận ra sự giả dối trong xương cốt của Dương Liên Đình. Để đạt được một số lợi ích, ngày thường trước mặt hắn giả vờ tôn kính và yêu mến nhưng sau lưng lại không chút nể nang mà ghét bỏ và chán ghét y.

Nhưng bây giờ, thái độ của Liên đệ rõ ràng không còn là giả vờ nữa, những việc làm hôm nay mà y cảm nhận được, là chân thành.

Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần hắn ở bên cạnh mình là đủ rồi.

Sau bữa tối, thấy thời gian còn sớm, trong viện vẫn bày bàn cờ, vốn định cùng Đông Phương chơi một ván, chỉ là hắn ngoài cờ vây ra thì không biết chơi loại nào khác.

Đông Bất Bại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Nghiên vẫn dừng lại trên bàn cờ, cũng như nghĩ đến điều gì đó, y trực tiếp ngồi vào bàn, dùng ánh mắt ra hiệu nhìn Thẩm Nghiên.

"Không được, ta là một kẻ thô lỗ, cái này cũng không biết chơi." Thẩm Nghiên vội vàng xua tay.

Đông Bất Bại không nói gì, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

"Được rồi nhưng mà Đông Phương huynh, huynh phải dạy ta thật tốt, ta còn không biết luật chơi." Nói xong hắn đành ngồi đối diện, cầm quân cờ lên.

Đông Bất Bại giảng giải cho Thẩm Nghiên một lượt luật chơi, Thẩm Nghiên hỏi đi hỏi lại mấy lần mới nhớ.

"Liên đệ, mời."

Thẩm Nghiên cầm quân cờ, chống cằm nhìn Đông Phương đối diện, y mặc một chiếc áo dài màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn bằng một chiếc trâm gỗ đơn giản, trông y phiêu dật và phóng khoáng, trên mặt không có gì kỳ quái. Y trang điểm cũng chỉ có đôi mày mà mình đã nhẹ nhàng vẽ vào buổi sáng, nhìn khung cảnh như vậy. Giống như một bức tranh đẹp, khiến người ta không nỡ quấy rầy.

Thần sắc y tĩnh lặng, ánh mắt sâu thẳm, quân cờ trong tay cũng tùy tiện ném ra, liền chặn mất đường lui mà hắn đã suy nghĩ nửa ngày.

"Đông Phương, ngươi phải nương tay với ta chứ."

Đông Bất Bại nhìn Thẩm Nghiên đối diện, tay cầm một quân cờ, đang chìm vào suy tư, như thể đang tìm kiếm vị trí đặt quân tốt nhất. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống sân, tô điểm thêm cho bức tranh này một chút tĩnh lặng và tươi đẹp.

Y chỉ mong cảnh tượng lúc này có thể dừng lại.

"Đông Phương, Đông Phương huynh nhìn xem, ta hạ cờ ở chỗ này được không???" Nghe thấy giọng nói của Thẩm Nghiên, Đông Bất Bại mới hoàn hồn, nhìn về phía bàn cờ.

Thẩm Nghiên đối với quân cờ này, hạ xuống vô cùng kỳ diệu, tuy rằng không biết chơi cờ nhưng chiêu này đặt mình vào chỗ chết rồi mới sống lại được dùng vô cùng tinh diệu.

"Liên đệ, quả nhiên thông minh."

Tuy rằng kết cục vẫn là Thẩm Nghiên thảm bại nhưng hắn cũng hiểu, nếu không phải Đông Phương liên tục nhường nhịn thì hắn ước chừng ngay cả nửa khắc cũng không chống đỡ nổi.

Chơi hai ván, thời gian cũng không biết trôi qua từng chút một, hoàng hôn buông xuống, Thẩm Nghiên nhìn Đông Phương đi rửa mặt, lúc này mới có chút ngượng ngùng nhìn chiếc giường chạm trổ bên trong.

Bản thân mình bao năm làm chó độc thân, xem ra đêm nay có giai nhân trong lòng rồi.

"Liên đệ? Liên đệ?"

Nhìn người trước mắt, vừa mới tắm xong, ước chừng đã lâu không tắm nắng, cộng thêm luyện võ công âm nhu, xiêm y rộng mở để lộ ra một mảng lớn da thịt trước ngực.

Làn da trắng nõn, như mỡ đông, dưới sự phản chiếu của hơi nước, càng thêm trong suốt và sáng bóng.

Tóc y ướt đẫm, rũ xuống vai, mang đến cho người ta cảm giác lười biếng mà quyến rũ.

Thẩm Nghiên vội vàng dời mắt, hắn sợ lát nữa thứ gì đó sẽ phun ra từ mũi.