Quyển 1– Chương 28: Gặp lại bạch liên hoa.

Trên sô pha dưới lầu.

Khuôn mặt bị sưng như cái đầu heo của bạch liên hoa ngày hôm qua đã khôi phục lại bình thường. Cậu ra thoa thêm một lớp phấn mỏng, cố tỏ vẻ nhu nhược ngồi bên cạnh hai sĩ quan mặc đồng phục cảnh sát.

Hai gã cảnh sát âm thầm rơi lệ, không hiểu lúc đó bị ma quỷ ám thế nào mà lại đồng ý với nam sinh cấp ba này tới nhà họ Lục, hai người cười với Lục Kỳ Thần đang uống trà trên sô pha, “Lục tiên sinh, thật sự quấy rầy anh rồi, chắc chỉ là chuyện hiểu lầm thôi, sao anh lại bắt cóc người được chứ haha....”

Tô Nguyên An xoắn ngón tay nhìn người đàn ông cao lớn mặc quần áo ở nhà, khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng, nếu như không có hệ thống bạch liên hoa thì có lẽ đây là người mà cậu ra không bao giờ với tới được, “Lục tiên sinh, tôi…… Rõ ràng tôi nhìn thấy, nhìn thấy anh dắt bạn học của tôi đi.”

Cậu ta mở hào quang bạch liên hoa lên mức lớn nhất, chỉ vì muốn làm một Tiểu Bạch Hoa nho nhỏ trượng nghĩa trong mắt Lục Kỳ Thần.

Lục Kỳ Thần cười nhạo một tiếng, tiếng cười của anh ta vang lên cùng lúc với tiếng cười của Dư Ổ, khiến cho mấy người đang ngồi trên sô pha đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam sinh cao gầy mặc quần áo to rộng không vừa người đang từ cầu thang đi xuống, cả người tản ra hơi thở mê hoặc người khác như một yêu tinh xinh đẹp.

Ánh mắt Tô Nguyên An càng hiện lên sự độc ác, cậu ra thầm kêu gào hệ thống ở trong đầu: [ Rốt cuộc đến khi nào người mới chịu ra tay! Nếu còn không ra tay thì tất cả SSR đều là của cậu ta! Kỹ nữ…kỹ nữ…kỹ nữ…a…! ]

Trong lòng hệ thống bạch liên hoa lại đang khinh thường Tô Nguyên An không có bản lĩnh, nhiều hào quang như vậy đều bị cậu ta làm lãng phí, lạnh nhạt đáp lại: [ Cậu vẫn luôn ở bên cạnh SSR nên tôi không thể ra tay, nếu không sẽ bị quy tắc thế giới phát hiện, chỉ có thể chờ đợi đến thời điểm cậu ta ở một mình. ]

“Bạn học Dư Ổ!” Tô Nguyên An mở to hai mắt làm ra vẻ quen thuộc nói: “Mình biết cậu không phải tự nguyện.”

Dư Ổ cười cười với hai cảnh sát trẻ tuổi, cất bước đi đến bên cạnh người đàn ông, cánh tay ôm lấy cổ anh ta, cả người như không xương mà ngồi vào trong lòng anh ta, sau đó mới quay đầu nhìn về phía Tô Nguyên An, lông mày hơi hơi nhíu lại, mắt đầy nghi hoặc: “Cậu là ai vậy?”

Hai chân trần trụi bị đôi bàn tay to rộng ấm áp của người đàn ông bao bọc, giữa lông mày Lục Kỳ Thần đều là sựcưng chiều bất đắc dĩ, “Lại không mang giày.”

[ Lục Kỳ Thần: 80% ]