Quyển 1– Chương 2: Hệ thống bạch liên hoa

Editor : Hannah

Dư Ổ đã từng không hiểu, một người mọi thứ đều bình thường tâm tư lại hẹp hòi, vì sao lại được người người yêu thích, nguyên lai vì bản thân hắn có hào quang của bạch liên hoa, biết được cốt truyện của thế giới, mục đích chính là "Nghiền áp" thiên chi kiêu tử, cướp lấy khí vận cùng nhân sinh không thuộc về mình.

"Trời lạnh như vậy, sao cậu lại mặc ít quần áo như thế?." Bạn học ngồi ở hàng phía trước đã bắt đầu đau lòng mà giúp hắn đóng cửa lại.

Khi bạn có hào quang của bạch liên hoa, liền sẽ trở thành trung tâm hấp dẫn ở bất cứ nơi nào, nhưng người có khí vận càng cao tác dụng lại càng nhỏ. Bạn học trong lớp đại bộ phận đã đầy mặt đau lòng, Tô Nguyên An duy trì nụ cười thẹn thùng, trong lòng lại cười lạnh thầm nghĩ những người này thật ngu xuẩn.

"Lão sư." Dư Ổ nhấc tay.

Làm hơn nửa lớp học khôi phục lại thần trí thậm chí dần dần còn thanh tỉnh lại hoàn toàn, cậu mới nhún nhún vai nói:

"Em muốn đi WC."

"Bên ngoài lạnh như vậy, mình đưa Dư Ổ đi nha." Tầm mắt của các bạn học toàn bộ quay lại trên người Dư Ổ, đối với sự đau lòng cho học sinh mới chuyển trường sớm đã vứt qua sau đầu.

Dư Ổ vừa cười vừa mặc áo khoác vào, "Không cần đâu."

Giống như Tô Nguyên An có hào quang bạch liên hoa, Dư Ổ cũng có hào quang, hào quang của cậu chính là vạn nhân mê, vốn cậu đã có dung mạo không tầm thường, thêm cái hào quang này càng khiến cho người ta thêm điên cuồng, nhất là khi Dư Ổ cố tình hấp dẫn, sự ảnh hưởng chắc chắn là trí mạng.

Tô Nguyên An cứng đờ đứng ở trên bục giảng, hắn bị nam sinh phong tình vạn chủng dung mạo xinh đẹp làm người ta choáng váng kia cướp mất sự chú ý của mọi người, điều này làm cho đáy mắt của hắn tràn đầy sự ghen ghét.

Thanh âm của hệ thống vang lên ở trong đầu hắn: [ Chú ý ánh mắt của ngươi, phải sạch sẽ, vô hại. ]

Dư Ổ đã đi đến bên người Tô Nguyên An, cùng cậu ra ngoài còn có Dư Hàng.

Nhìn thấy Dư Hàng, ánh mắt Tô Nguyên An lập tức chuyển biến, ánh mắt sạch sẽ sợ hãi nhìn về phía nam sinh cao lớn, mãn nhãn xuân thủy.

Dư Ổ buồn cười dừng ở trước mặt hắn một chút, mới cùng Dư Hàng ra cửa.

Giá trị nhan sắc khi nhìn gần đánh sâu vào làm Tô Nguyên An càng thêm ghen ghét, hắn rũ mi che giấu sự đố kỵ trong đáy mắt, hỏi hệ thống: [ Ta có thể đổi cái gì để nâng cao giá trị nhan sắc. ]

Hệ thống lạnh giọng: [ Vẻ bề ngoài dáng người đều là những thứ phải dùng linh hồn xứng đôi để đổi, không có cách nào khác, hiện tại chỉ có thể cải thiện trạng thái. ]

[ Vậy ngươi mau mau cải thiện cho ta a! ]

Đáy mắt Tô Nguyên An tràn đầy cuồng loạn ghen tỵ, nhưng dưới ánh mắt của các bạn học một lần nữa bị hào quang bạch liên hoa hấp dẫn lại không thể không mang lên nụ cười nhu nhược đáng thương.

[ Hào quang bạch liên hoa giảm xuống 1%. ] Dư Ổ lắng nghe hệ thống thông báo.

"Ổ Ổ." Dư Hàng nắm chặt bàn tay của cậu, không vui nhíu mày nói:

"Anh sao lại nhìn học sinh mới chuyển trường kia."

"Hắn có cái gì đẹp."

[ Bị nhân vật có giá trị vận khí SSR chán ghét sẽ làm hào quang giảm xuống. ]

"Anh đâu có nhìn a." Dư Ổ cao hứng nhéo nhéo ngón tay Dư Hàng, ha ha, thật là em trai ngoan của ta.

Dư Hàng bị nụ cười của cậu làm cho hoa mắt chóng mặt, tới WC rồi mới ý thức được bị Dư Ổ lược qua đề tài này.

[ Cậu phải đẩy nhanh tốc độ công lược đi, hệ thống bạch liên hoa đã xuất hiện, bọn họ có tư liệu của thế giới này so với chúng ta nhiều hơn. Tuy rằng dung mạo cùng hào quang vạn nhân mê của cậu hoàn toàn xứng đôi 100%, có thể dễ dàng chiến thắng hào quang bạch liên hoa, nhưng một khi bạch liên hoa công phá thành công SSR, hào quang của cậu sẽ bị giảm xuống thậm chí là biến mất, cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại thế giới này. ]

Rắc rối như vậy.

Trói định với hệ thống đã nhiều ngày rồi, cậu cũng xác thật cảm thấy hệ thống đối với thế giới này cái biết cái không, chỉ biết mục đích của hệ thống bạch liên hoa đến đây mà không biết về nhân vật công lược, chỉ ở trong vòng khoảng cách 2m, nó mới có thể tra xét giá trị vận khí.

[ Tiêu diệt hệ thống bạch liên hoa tôi sẽ có thể hấp thu năng lượng của nó, chúng ta cũng có thể đạt được càng nhiều tư liệu của thế giới. ]

“ Được rồi.”

“Ổ Ổ, anh đang nói chuyện với ai vậy?” Giọng nói của Dư Hàng từ gian phòng cách vách vang lên.

Dư Ổ kéo nửa cái khóa quần, hé mở cửa ra, không biết làm sao chớp chớp đôi mắt, “Khóa quần kéo kéo không lên.”

Dư Hàng đứng ở cạnh cửa, tầm mắt không dám nhìn xuống lại nhịn không được nhìn xuống, khoá quần tây đồng phục màu xám kéo xuống một nửa, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng bao bọc lấy tiểu côn ŧᏂịŧ phấn nộn sạch sẽ nửa mềm, hầu kết Dư Hàng trên dưới hoạt động, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hắn nửa ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài run rẩy kéo khóa quần.