Quyển 1– Chương 10: Dư Hàng tìm tới cửa

Editor : Hannah

Lục Thâm rút ƈôи ŧɦịŧ ra, dùng qυყ đầυ dính đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ đỉnh lộng khuôn mặt đào hoa của Dư Ổ, nhìn trên mặt cậu dính đầy đồ vật thuộc về mình, ƈôи ŧɦịŧ mới bắn quá một lần lại ngẩng đầu.

Dư Ổ thở hổn hển ôm lấy cái cổ của Lục Thâm, thăm dò đến bên môi anh, hôn lên, đầu lưỡi cạy mở đôi môi mỏng, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đẩy sang, Lục Thâm chỉ phát ngốc một giây đồng hồ, liền lập tức nắm quyền chủ động, bất chấp tϊиɦ ɖϊƈh͙ của mình nuốt xuống, đem Dư Ổ ấn ở trên sô pha môi lưỡi giao triền.

Lục Thâm quần áo hoàn chỉnh, chỉ kéo quần xuống lộ ra ƈôи ŧɦịŧ thô to, tuy Dư Ổ quần áo đều ở trên người, nhưng cũng không khác không mặc là bao, vạt áo bị đẩy lên trên ngực, đầṳ ѵú phấn nộn ở trong không khí đứng thẳng, bị Lục Thâm xoa bóp lớn hơn một vòng, trên mặt khóe môi còn dính tϊиɦ ɖϊƈh͙, bộ dáng da^ʍ mĩ đến cực điểm.

Quần đồng phục hoàn toàn bị kéo xuống, Lục Thâm một bên môi lưỡi giao triền, một bên tách mở chân của cậu, đem ƈôи ŧɦịŧ để ở miệng huyệt ướt nóng, trực tiếp đỉnh đi vào.

“Ngô…… Ân a……”

Tiểu huyệt rốt cuộc cũng bị lấp đầy, Dư Ổ ôm lấy cơ thể gầy nhưng rắn chắc của Lục Thâm eo chủ động trên dưới thao làm chính mình, một chút lại một chút đâm nhập ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng thô cứng, sảng khoái đến ngón chân đều cuộn tròn lại, nếu không phải miệng bị lấp kín, Dư Ổ sớm đã rêи ɾỉ ra tiếng.

Liền ở trên sô pha thao lộng trong chốc lát, Lục Thâm đem Dư Ổ ôm đến phía trước cửa sổ, từ phía sau thao lộng, bàn tay xoa nắn mông thịt thao làm chụp đánh “Bạch bạch bạch” đan xen tiếng rêи ɾỉ của Dư Ổ đồng thời vang lên.

Dư Ổ không dám lớn tiếng rêи ɾỉ, bởi vì phía trước cửa sổ chính là hành lang, cho dù bức màn cửa sổ đã bị kéo xuống, nhưng cậu vẫn có một loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ bị người phát hiện, hậu huyệt co rút lại đến một lần so với một lần càng chặt hơn, ƈôи ŧɦịŧ thô cứng thao một lần so với một lần tàn nhẫn, Dư Ổ cắn môi nhỏ giọng rêи ɾỉ.

“Ân ân a a, mau một chút, a…… Hội trưởng thật sâu, thật sâu, muốn bắn a……”

“Ngô…… A……”

Ƈôи ŧɦịŧ sắp bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ lại bị bịp lại, Dư Ổ khó nhịn tránh thoát, Lục Thâm đem ƈôи ŧɦịŧ chôn đến càng sâu, nửa người nằm ở trên người cậu ở bên tai hoài tâm tư nói:

“Bắn nhiều đối với thân thể không tốt, ngoan, nhịn một chút.”

Tên đã lên dây không thể không phát, Dư Ổ đĩnh hậu huyệt đi đâm ƈôи ŧɦịŧ của anh.

“Hội trưởng để cho em bắn, được không ?.”

Hậu huyệt co rút lại, cậu một chút lại một chút lùi về phía sau, “Ân a, a a a…… Hội trưởng thật giỏi, hội trưởng thao muốn thao xuyên.”

“Thao.”

Lục Thâm bóp eo Dư Ổ đại khai đại hợp thật mạnh làm lên, “Em cho rằng tôi là gậy mát xa sao?”

Dư Ổ liếʍ liếʍ môi, đôi mắt hồ ly hơi xốc lên, thầm nghĩ còn không phải là gậy mát xa sao.

Thời điểm Dư Ổ đang chính sảng hệ thống đột nhiên lên tiếng: [ Dư Hàng tìm tới. ]

Dư Ổ lập tức đem tiếng rêи ɾỉ nuốt hồi yết hầu, ngủ một giấc chỉ đem giá trị công lược của Dư Hàng lên đến 90%, cậu không xác định khi bị phát hiện cậu cùng người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ có thể hay không giảm xuống, vì thế liền gắt gao ngậm miệng.

“Kêu.” Lục Thâm bất mãn “Bang” một tiếng đánh ở trên mông Dư Ổ, mông thịt sóng một trận run rẩy, sảng đến Dư Ổ thiếu chút nữa kêu ra tiếng, nhưng xuyên thấu qua khe hở bức màn đã thấy được góc áo của Dư Hàng, Dư Ổ trừng lớn mắt, cắn môi quay người giơ tay che miệng Lục Thâm, ƈôи ŧɦịŧ ở trong cơ thể xoay một vòng, cọ xát làm hai người sảng khoái đồng thời kêu ra tiếng, “A……”

“Ngô!”

Dư Ổ chạy nhanh liền ở tư thế này ôm lấy eo Lục Thâm, bàn tay gắt gao che miệng anh lại, đôi mắt hồ ly rưng rưng lắc đầu, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

Lục Thâm đem một chân của cậu để lên trên vai, đem cơ thể Dư Ổ kéo đến cực hạn, cánh tay ôm eo cậu, cái lưỡi một chút lại một chút liếʍ ɭáρ lòng bàn tay trắng nõn, Dư Ổ cơ thể mẫn cảm muốn rêи ɾỉ, hậu huyệt súc đến càng ngày càng gấp, bàn tay che miệng anh cũng càng ngày càng gấp, lúc này Lục Thâm - cũng chú ý tới bóng người thoảng qua ngoài cửa sổ, mắt đen hiện lên ác ý, hạ thân dùng sức thật mạnh đâm nhập hậu huyệt.

Bàn tay trên môi càng ngày càng buông lỏng, Dư Ổ bị Lục Thâm thao làm hai mắt mê ly, vô lực chống đỡ cơ thể hoàn toàn rũ xuống đè ở trên người anh.

“Là ai?” Lục Thâm vừa nói vừa kéo bức màn, bức màn kéo ra một góc, cùng Dư Hàng ở ngoài cửa sổ đối mắt.

Sớm tại một giây khi Lục Thâm kéo bức màn, Dư Ổ liền đột nhiên quỳ xuống, tránh ở phía dưới cửa sổ, hậu huyệt cao cao nhếch lên vẫn hàm chứa ƈôи ŧɦịŧ của Lục Thâm, cậy che miệng mình lại, không dám ra tiếng.

Dư Hàng vốn nghe thấy thanh âm bên trong truyền ra mới hướng đến cửa sổ xem một chút, không nghĩ tới là Lục Thâm.

Chỉ là…… Người này từ trước đến nay lãnh đạm mặt vô biểu tình, lúc này thế nhưng gương mặt phiếm hồng, mặt đầy xuân sắc càng là…… Thao, Dư Hàng một chút đã hiểu anh đang làm gì.

Anh mắng một câu, “ Cậu, con mẹ nó cũng quá đói khát đi, ở trong văn phòng làm xằng bậy.”

Lục Thâm thả chậm tốc độ, ba nông một sâu thao lộng, cách cửa sổ đối đáp cùng Dư Hàng cao lớn, “ Cậu cũng muốn?”

“Lăn.” Dư Hàng quay đầu đi, anh có thể đoán được kỹ nữ phía dưới Lục Thâm đang ăn có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, anh biết hội học sinh từ trước đến nay dâʍ ɭσạи, chỉ là không biết Lục Thâm cũng sẽ chơi như vậy.

“Kéo bức màn lên che mặt đi.”

Dư Hàng nói xong quay đầu định đi, nhưng lại cau mày hỏi,

“Cậu có nhìn thấy anh trai của tôi đâu không?”

Lục Thâm cười, “ Cậu thật đúng là đem cậu ta thành anh trai của mình?”

Một bàn tay vuốt ve mông thịt dưới háng, một chút lại một chút chụp đánh, tiếng đánh da thịt xuyên thấu qua cửa sổ truyền ra, Dư Hàng tấm tắc hai tiếng.

“Biết quấy rầy chuyện tốt của cậu, hôm nào nói tiếp, cảnh cáo cậu đừng chạm vào anh trai của tôi.”

“Cảnh cáo tôi?”

Lục Thâm nhìn bóng dáng Dư Hàng đi xa, ƈôи ŧɦịŧ lại thật mạnh thẳng tiến tiểu huyệt ướt nóng, mông thịt trắng nõn đã bị đánh đến đỏ hồng, giống như trái đào chín mọng mê người, tiểu huyệt phấn nộn dưới ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng co rút lại phun ra nuốt vào đại ƈôи ŧɦịŧ, đan xen tiếng dâʍ ŧɦủy̠ “Òm ọp òm ọp”.