Nữ... Nữ quỷ
Nhìn thấy nhiệm vụ rõ ràng trong đầu, Trần Hạo hít một hơi khí lạnh. Đây là thật, tất cả đều là thật.
Nữ quỷ là thật, Hệ thống giúp quỷ làm vui cũng là thật, vậy ban thưởng thần thông…
Suy nghĩ Trần Hạo thay đổi, tâm tình phấn chấn
Đây là cơ duyên, là đại cơ duyên thay đổi vận mệnh.
Mình không thể bỏ lỡ.
Sự sợ hãi trong lòng Trần Hạo lúc này dần dần được thay bằng sự khát khao mong đợi.
Hắn sinh ra ở một vùng nông thôn điển hình ở phía bắc, ngoài cha mẹ thì chỉ còn một đứa em đang học trung học. Trong nhà có một cái ao nuôi cá không lớn không nhỏ có thể kiếm tiền, tuy đối với những người giàu có thì không đáng là bao nhưng đối với những người dân bình thường như họ thì cũng coi như dư giả rồi.
Bước vào xã hội thấy cảnh náo nhiệt phồn hoa, trong lòng Trần Hạo cũng có mộng ước như bao người khác.
Kiếm một khoảng tiền lớn, ở nhà cao cửa rộng, cưới mỹ nữ làm cho cha mẹ nở mày nở mặt, làm rạng rỡ tổ tông.
Nhưng nếu chỉ dựa vào công việc trước mắt thì những thứ này sẽ chỉ vĩnh viễn là mộng tưởng, không thể nào thực hiện được.
Nhưng hiện tại có Hệ thống giúp quỷ làm vui, đây chính là cơ hội trời ban.
Mặt trời đã lặn về tây, sắc trời lúc này chỉ còn một tia sáng yếu ớt, sự ảm đạm bao trùm cả không gian.
Trần Hạo nhìn căn phòng bỏ hoang kia một lần sau đó quay người lên xe rời đi.
Nửa tiếng trước khi trời tối, Trần Hạo mang theo một chiếc túi lần nữa quay lại.
Sau khi khóa xe cẩn thận, Trần Hạo mang theo chiếc túi đi đến chỗ căn phòng bỏ hoang. Chỗ bỏ hoang này không biết đã bao lâu không có người đến, ngay cả cửa phòng đều xập xệ đến mức chỉ cần đẩy nhẹ đã có thể mở ra.
Trong phòng rất bừa bộn, một cái bàn cũ, một cái ghế nát và một đống báo chí bị vứt ngổn ngang. Bụi trên mặt đất đã đóng thành một lớp dày.
Nhìn xung quanh một lượt, Trần Hạo khẳng định nơi đây đã rất lâu không có người đặt chân vào rồi.
Oan hồn ba năm, Liễu Nguyệt Nga
Ý câu này chính là nói vị nữ quỷ này đã chết được ba năm rồi sao?
Trần Hạo trầm ngâm xong liền cười một cái, sau đó dường như hoàn toàn không để ý đến hồn ma nơi đây mà bắt đầu dọn dẹp.
Sau khi xếp chồng báo chí lại, Trần Hạo ngồi xếp bằng mở cái túi trong tay ra, bên trong có một túi đậu phộng nhỏ, một ít cánh gà chân gà và bốn năm lon bia
Trần Hạo tùy ý lấy ra rồi khui lon bia uống một ngụm, bốc vài hột đậu phộng ném vào trong miệng, bắt đầu nhai nhòm nhèm.
Hắn nhàn nhã chờ thời gian chậm rãi trôi qua.
Bên ngoài trời đã tối như mực.
Trần Hạo lấy một ngọn nến ra châm lửa soi sáng một không gian nhỏ trong phòng, sau đó lại tiếp tục ăn uống.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hiện tại đã gần đến nửa đêm, bóng đêm bên ngoài đậm đặc như mực, đậu phộng và chân gà Trần Hạo đã ăn no, thế nhưng trong phòng vẫn không xảy ra điều gì bất thường.
Sự sợ hãi trong lòng giờ đây đã bị phiền muộn thay thế.
Nữ quỷ đâu?
Không dễ dàng gì mới có một người đến đây, ngươi lại không hiện nguyên hình.
Dù sao cũng là chết oan, cho dù không phải tìm kẻ thế mạng thì ngươi cũng có thể đến báo oan tình mà, để người ta thay ngươi giải oan a!
Trần Hạo chờ đợi một hồi bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
Ca đây là đến để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải rảnh rỗi buồn chán đến tìm kí©h thí©ɧ.
Trần Hạo cầm lấy lon bia cuối cùng, uống một hơi cạn sạch, sau đó lớn tiếng nói:
-Liễu Nguyệt Nga, ngươi là đồ nhát gan, bà mẹ nó đi ra đây cho ta.
Trần Hạo hô xong có chút căng thẳng, nhìn quanh có chút chờ mong.
Ánh trăng bên ngoài đã treo cao trên bầu trời, lúc ẩn lúc hiện, trong phòng u ám, âm phong phất phơ.
Đến một bóng quỷ cũng chẳng có!
Lần này men rượu trong người Trần Hạo đã ngấm say rồi.
Đã hung hăn như thế mà nữ quỷ vẫn không hiện thân? Là nàng tốt tính, hay là ta đã xuất hiện ảo giác? Căn bản là không có cái gì là hệ thống giúp quỷ làm vui?
Đang chần chờ, đột nhiên một luồng gió lạnh thổi qua. Cả người Trần hạo run lên, tinh thần lập tức tập trung cao độ.
Đến rồi.
Trong lòng Trần Hạo khẳng định cơn gió vừa rồi so với những cơn gió bình thường hoàn toàn khác nhau.
Luồng gió này mang theo một loại âm khí lạnh lẽo thâm nhập vào tận xương tủy, làm cho người sởn hết gai ốc, tuyệt đối không phải gió tự nhiên tạo thành.
Ánh mắt Trần Hạo lóe sáng.
So với gặp quỷ, hắn càng sợ hệ thống giúp quỷ làm vui chỉ là ảo giác của bản thân, sợ rằng cơ hội để thay đổi vẫn mệnh biến thành hoa trong gương trăng trong nước, đó là việc mà Trần Hạo không thể nào chấp nhận được.
-Ha ha, thật đúng là không gọi không đến, hiện thân đi, đã chết đã ba năm cũng không ai giúp ngươi, đúng là hài tử đáng thương.
Vù!!!
Trong chớp mắt, một phụ nữ mặt bộ đồ màu đỏ xuất hiện trong không trung trước mặt Trần Hạo, khuôn mặt trắng nhợt mang theo một luồng khí áp bức, đôi mắt đen tràn ngập âm khí đáng sợ đang nhìn chằm chằm về phíaTrần Hạo.
Trần Hạo giật mình, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến nữ quỷ, nỗi sợ hãi trong lòng hắn liền biến mất.
Tuy nhìn có chút dọa người, nhưng nữ quỷ này trông có chút xinh đẹp, tóc dài bồng bềnh, dáng người uyển chuyển,bộ váy màu đỏ lấp ló nửa kín nửa hở, nếu không phải sắc mặt trắng bệch, tuyệt đối là một mỹ nữ có sức hút.
Chết rồi, đáng tiếc thật đấy!
Trần Hạo thầm tiếc nuối.
-Này này, ánh mắt của cô là sao đây? Cô cũng không phải do ta gϊếŧ, hù dọa ai đấy?
Trần Hạo táo bạo quát lớn.
Sắc mặt nữ quỷ biến đổi, ánh mắt không hề lãnh đạm mà trở nên kinh ngạc:
-Anh thấy được tôi!
-Phí lời, không thấy cô thì tôi gọi cô để làm gì, aiii, cũng là tiểu gia đây lương thiện, đi ngang qua đây cảm giác được sư hiện hữu của cô, bấm tay tính toán liền phát hiện dương thọ của cô chưa hết, chết oan chết uổng. Trong lòng không đành lòng, nên tới đây giúp đỡ cô, cô có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, mau mau nói ra, tiểu gia sẽ siêu độ cho cô, miễn cho cô trở thành cô hồn dã quỷ phiêu đãng ở trên đời, không thì hậu quả sau này sẽ rất thảm đấy.
Trần Hạo nửa thật nửa giả nói.
-Ngươi là đạo sĩ ?
Nữ quỷ bán tín bán nghi nhìn Trần Hạo, cô nhìn hắn thế nào đều cảm thấy không giống.
Trần Hạo bĩu môi:
Như thế nào? Trong mắt cô, mặc áo bào mới tính là đạo sĩ à? Thật sự là kiến thức nông cạn,tiểu gia đây là truyền nhân Thiên Sư thuần khiết, đã khai thông Thiên nhãn đấy, bằng không tiểu gia làm sao có thể nhìn thấy cô được.
Nữ quỷ sững sờ.
Cũng khá hợp lý, người bình thường sống trong môi trường bình thường làm sao nhìn thấy quỷ được, có điều cô đã chết ba năm rồi, nếu không cô đã sớm báo thù, đâu đến nỗi phải chờ đến hôm nay.
-Tôi nói này, cô rốt cục có muốn tôi giúp hay không? Nếu không tôi đi đây, nói cho cô biết, tiểu gia hiếm khi có thiện tâm, chẳng qua là đi qua nơi này không tìm được nhà trọ thôi.
Vẻ mặt Trần hạo mất kiêng nhẫn thúc giục.
Nữ quỷ lấy lại tinh thần, vội vàng nói:
-Muốn,tiểu nữ xin pháp sư giúp đỡ, xin pháp sư lấy lại công bằng cho tiểu nữ, rửa sạch oan khuất."
Sập bẫy rồi!
Trong lòng Trần Hạo thích thú, nhưng vẻ mặt bình tĩnh nói:
-Ta biết cô chết oan, cô xem oán khí trên người cô này, đen ngòm gần giống như mực rồi, có điều di nguyện cũng có lớn có nhỏ, trước tiên cô nói tình cảnh của mình một chút, ta sẽ suy nghĩ nên gi cô như thế nào.
Trên mặt nữ quỷ vui mừng, vội vàng đem tất cả sự tình của mình nói ra.
Nữ quỷ tên Liễu Nguyệt Nga, tính luôn đến lúc này thì đã 26 tuổi, người tỉnh Hồ Nam, 5 năm trước bị đồng hương lừa gạt đến Thạch Thành làm công, khi đến nơi mới phát hiện là đi làm gái, ở Thạch Thành bị một tên giang hồ có biệt danh Hổ ca giam giữ, sau vài lần lăng nhục uy hϊếp, cuối cùng cam chịu số phận trở thành một công cụ kiếm tiền của hắn. Sau khi làm gái được 2 năm thì cô cũng đã kiếm được cho tên Hổ ca kia không ít tiền.
Nhưng lúc này cuộc đời cô mới bắt đầu bi thảm, do không bảo vệ tốt, Liễu Nguyệt Nga đã nhiễm HIVS, chịu đủ mọi đau đớn.
Nhìn thấy công cụ kiếm tiền trở thành phế vật, lại không nỡ buông bỏ, để tránh rước lấy phiền toái, Hổ ca liền ra ta độc ác, bóp chết Liễu Nguyệt Nga, hơn nữa còn chôn thi thể của cô ở dưới căn nhà hoang này .
Sau khi chết oán khí không tiêu tan, hóa thành oan quỷ, Liễu Nguyệt Nga mới phát hiện, quỷ cũng có đẳng cấp.
Nếu muốn báo thù, cô phải trở thành một con ác quỷ mới được.
Đáng tiếc căn phòng hoang này không phải là nơi tụ tập âm khí gì, căn bản không cách nào làm cho cô trở thành ác quỷ được, dựa vào oán khí, cô cũng chỉ có thể biến thành quỷ bình thường, ngay cả trước mặt người thường cô cũng không hiện thân được.
Nếu báo thù, oán khí tích tụ cũng phải đợi đến mấy chục năm sau.
Nhưng mấy chục năm nữa thì Hổ Ca cho dù không chết thì cũng lọm khọm rồi, cho dù cô có báo thù thì cũng không cách nào làm tam hết oán niệm trong lòng.
Liễu Nguyệt Nga nói với Trần Hạo, Hổ ca chính là hung thủ gϊếŧ chết cô, nếu Hổ ca không chết, cô nhất định sẽ không siêu thoát.