Phán đoán một chút khoảng cách giữa mình cùng Âm Sát thủy quái, Trần Hạo bĩu môi, sau đó nhìn về phía Bạch Như, hỏi:
- Bạch tổng, cô có chơi ném lụa bao giờ chưa?
Bạch Như vốn đang tự hỏi vì sao Trần Hạo lại cười, nghe vậy liền có chút kinh ngạc.
Ném lụa? Là cái vẹo gì?
Trần Hạo đứng một bên nhìn biểu tình trên gương mặt cô liền hiểu, lắc đầu nói:
- Quả nhiên là tiểu thư con nhà giàu, ngay cả ném lụa cũng không biết.
Bạch Như nghe vậy liền chán nản.
Đù mé, bà chịu đủ rồi, giả thần giả quỷ nửa ngày còn trào phúng bà, có ý gì đây? Bà là thật lòng thật dạ đến cầu xin chú em, có thể nói chuyện bình thường một chút được hay không?
Nhưng nghĩ đến sự quan trông của công trường Thanh Khê Sơn, Bạch Như liều đè sự tức giận trong lòng xuống, cố nở ra một nụ cười gượng:
- Tuy rằng không biết, nhưng nghĩa trên mặt chữ, đây là chơi giống như ném tạ phải không?
Trần Hạo gật đầu:
- Cũng gần giống như thế, tụi tui khi còn bé, cậu bé đánh đạn châu, nữ hài chơi ném lụa, ứm, hình như trò ném lụa còn có phổ thành nhạc thiếu nhi nữa đấy, cô chưa từng nghe qua à?
Việc này thì Bạch Như lại biết, bài hát thiếu nhi ném lụa hình như có nghe qua, chỉ là chưa có chơi trò đó mà thôi.
Hồ nghi nhìn Trần Hạo, Bạch Như hỏi:
- Việc kia, Trần đại sư hỏi tôi cái này, có chuyện gì không?
Trần Hạo chỉ vào trung tâm dòng nước nơi vừa có một cành cây trôi qua nói:
- Thấy nơi đó không, chính là chổ bên dưới lá cây kia, tôi cho cô một vật, cô có thể ném nó vào đúng vị trí kia không?
Bạch Như nhìn một chút, khoảng cách đại khái hcừng năm thước, không quá xa cũng không quá gần.
Bất quá khoan hãy nói, cô thật là có thiên phú về phương diện này, Bạch Như cười đắc ý nói:
- Trần đại sư, nói ra có khả năng cậu không tin, tôi hồi học đại học là chủ lực của đội bóng rổ nữ đấy, mỗi lần thi đấu đều được điểm MVP.
Nhãn tình Trần Hạo sáng lên:
- Vậy được rồi, Ngọc Quan Âm này, cô trực tiếp ném bên trong chỗ đó, nếu như cô ném trúng thì tôi sẽ đáp ứng giả quyết vấn đề công trường Thanh Khê Sôn cho cô.
Ánh mắt Bạch Như trong nháy mắt trở nên chớp lóe, kích động hỏi:
- Là thật sao?
Trần Hạo lạnh nhạt nói:
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, thân là đàn ông con trai thì chút điểm uy tín ấy tất nhiên phải có.
- Được, xem tôi đây.
Từ trong tay Trần Hạo tiếp nhận Ngọc Quan Âm, Bạch Như liếc mắt quan sát.
Đầu tiên phán đoán được đây là hàng giả, là ngọc pha tạp chất, hàng vỉa hè sản xuất theo dây chuyền.
Nhưng nhìn lâu, Bạch Như lại phát hiện Ngọc Quan Âm này không bình thường, phía trên kia dường như có ánh sáng lưu động, cầm trong tay mơ hồ cho cô một loại cảm giác an toàn mơ hồ.
Đây là đồ tốt.
Trong thời gian ngắn, Bạch Như liền cho Ngọc Quan Âm một cái đánh giá.
Vật quý trọng như vậy, cư nhiên không tiếc ném vào trong nước? Trần đại sư thật đúng là làm cho người khác nhìn không thấu.
Dù sao cũng không phải là của mình, Bạch Như không có áp lực gì, nhắm ngay vị trí Trần Hạo chỉ định, Bạch Như bình phục tâm tình, ánh mắt sắc bén, loáng thoáng, cảm giác chơi bóng rổ hồi đại học lại ùa về trong tâm trí của cô.
Nhắm chuẩn, ném!
Dừng lại một chút, Bạch Như liền không chút do dự cầm Ngọc Quan Âm trong tay ném ra.
Ngọc Quan Âm trên không trung vẽ ra một cái đường cong hoàn mỹ, thẳng tắp rơi vào trong nước.
Trần Hạo vừa thấy, nhịn không được phải hô một tiếng hay.
Cú ném này thật đúng là quá chuẩn, trực tiếp ném vào đúng vị trí của quỷ nước rồi, thật không hổ là MVP của đội bóng rỗ nữ.
Bạch Như đang muốn đắc ý thì đột nhiên một tiếng bùm bụp từ trong nước truyền đến, chấn động bọt nước cuồn cuộn lên, dọa cô hết hồn.
Ngạc nhiên nhìn mặt sông, Bạch Như có chút phát mộng, không lẽ vừa rồi mình ném không phải là ngọc phật mà là một viên pháo?
Trần Hạo không có thời gian quan tâm tới Bạch Như, mà hắn thẳng tắp nhìn vào mặt nước.
Bên trong Âm Dương Nhãn, pháp khí khai quang rơi vào trên người Âm Sát thủy quái, trong nháy mắt pháp quang tăng vọt, phịch một tiếng nổ tung.
Dưới sự công kích của pháp khí khai qung, âm khí của Âm Sát thủy quái trong nháy mắt tán đi hơn phân nửa, cảm giác âm thân hiện nay không bằng một con thủy quái khác, chỉ mạnh hơn con ở trong bụi cỏ một chút mà thôi.
Chậc chậc, hữu hiệu rồi, pháp khí khai quang đúng là trâu bò mà,
chỉ vừa chạm vào người liền đánh tan tu vi, con thủy quái này nếu như muốn làm ác nữa thì phải tu dưỡng thêm ít năm mới được, bằng không căn bản không có cách nào hại người.
Trong lòng Trần Hạo thoải mái rất nhiều.
Bất kể có phải là tên này hại chết đứa bé trong bụi cỏ hay không, chỉ bằng vào khí tức tà ác trên người nó cũng biết nó chẳng phải thứ tốt lành gì, đánh nó không sai.
- Này, cái kia, Trần đại sư, đây là tình huống gì vậy? Tiếng nổ mạnh vừa rồi sẽ không phải là Ngọc Quan Âm truyền tới chứ??
Bạch Như cũng không ngu, nhìn biểu tình Trần Hạo, kết hợp với lời hắn nói, lập tức liền phản ứng lại, có chút trong lòng run sợ hỏi.
Trần Hạo tâm tình không tệ, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vừa rồi Ngọc Quan Âm cô ném ra là một món pháp khí, ở chỗ cô ném có một con thủy quái, cô nói pháp khí đυ.ng phải thủy quái thì sẽ như thế nào?
Bạch Như trợn tròn mắt, rung động.
Thật sự có thủy quái? Gạt ta sao? Ban ngày ban mặt mà quỷ dám xuất hiện ư?
Nhưng nhìn biểu tình Trần Hạo không giống như đang lừa gạt mình, Bạch Như nhất thời cảm giác cả người cũng không tốt.
Sau đó Bạch Như đột nhiên hỏi:
- Trần đại sư, vậy thủy quỷ kia hiện tại thế nào? Có bị tiêu diệt hay không?
Trần Hạo cười nói:
- Nào có dễ dàng như vậy, con quỷ dưới nước đã bị thủy khí che lấp, có thêm một tầng bảo hộ, Ngọc Quan Âm tuy là pháp khí nhưng đẳng cấp lại không cao, chỉ có thể làm nó bị thương nặng mà thôi.
- A? Không chết, tại sao có thể, Trần đại sư còn có pháp khí nào hay không, chúng ta tiếp tục ném, nhất định phải tiêu diệt con thủy quái này.
Bạch Như liền vội vàng nói.
Trần Hạo ngạc nhiên, biểu hiện nha đầu kia làm sao so với ta còn ghét ác như thù hơn? Lại cương trực công chính như thế?
Chỉ là thấy sắc mặt Bạch Như tái nhợt, nhãn thần hoảng sợ, thân thể mềm mại run rẩy, Trần Hạo đột nhiên phản ứng kịp.
Còn cái gì mà ghét ác như thù, đây rõ ràng là đang sợ hãi mà.
Chính bản thân mình đi đánh quỷ, quỷ lại không chết, sợ là sau này trong lòng làm gì cũng không yên, xem ra là đang sở quỷ tìm đến trả thù sao?
Trần Hạo có chút hài hước cười hỏi:
- Thế nào? Cô sợ à?
Bạch Như tức giận nhìn chằm chằm Trần Hạo, mé nó, tuyệt đối là mày gài bẫy chơi bà, bởi vì bà không tin quỷ nên liền dụ dỗ bà đuổi tà ma, sau đó để cho con quỷ kia khi dễ bà, để cho bà tin tưởng quỷ hồn tồn tại, đây là sách lược à, thì ra tất cả hành vi lúc trước đều là quăng quả mù làm cho mình choáng váng, sau đó gài bẫy mình một vố, Trần đại sư này thực sự là quá âm hiểm mà.
Trần Hạo không biết Bạch Như đang nghĩ gì, bằng không khẳng định sợ hãi than, cô mà không đi viết tiểu thuyết thật là phí phạm tài năng mà.
- Yên tâm đi, con quỷ này chỉ có thể hoạt động ở trong nước, vừa rồi lại bị trọng thương, hiện tại trốn cũng không kịp, làm sao tìm cô trả thù được.
Trần Hạo trấn an nói.
Bạch Như trừng mắt như trước, á đù nói đùa chị mày à, chú mày không sợ nhưng chị là người bình thường mà, làm sao lại không sợ được?
- Tôi mặc kệ, nhất định phải tiêu diệt nó.
Bạch Như hoàn toàn không muốn bị người ta xoay vòng vòng.
Trần Hạo nhìn mặt nước, con quỷ nước này sau khi bị ném trọng thương thật đúng là sợ vỡ mật rồi, đã ẩn núp tới tận chỗ sâu nhất đáy sông, chỉ sợ nếu như tiếp tục ném pháp khí cũng không đã thương được nó, bản thân lại không có pháp thuật diệt quỷ gì, đành lực bất tòng tâm rồi?
Suy nghĩ một chút, Trần Hạo nói:
- Con quỷ nước này đã bị dọa chạy, trong lúc nhất thời tui cũng không có biện pháp, như vậy đi, chỗ tôi còn pháp khí, tôi bán cho cô một món, có pháp khí hộ thân, đừng nói là quỷ nước, cho dù là quỷ hồn khác cũng không dám đến gần, cô thấy thế nào?
Trần Hạo nhìn Bạch Như, bộ dáng nếu cô không tin thì tui cũng hết cách rồi.
Bạch Như nghiến răng nghiến lợi, cũng có chút hoài nghi.
Tên này là thật không có biện pháp, hay là cố ý đến đẩy mạnh tiêu thụ pháp khí? Hoặc là nói, vừa rồi chỉ là thủ thuật che mắt, cố ý lừa gạt tiền của mình?
Nhưng cho dù là lừa gạt đi nữa thì Bạch Như cũng không dám đánh cuộc, hao tài tiêu tai, cuối cùng vẫn tốt hơn so với việc bị thủy quái trả thù.
- Một cái pháp khí bao nhiêu tiền?
Ánh mắt Bạch Như lóe lên hỏi.