Sau khi từ cống ngầm bò ra, Trần Hạo nhịn không được thở dài một hơi.
Xuất sư bất lợi mà, nữ quỷ án phân thây không gặp được, thật vất vả mới tìm được một hồn ma quỷ vật khác nhưng lại tự mình bỏ xuống chấp niệm, việc này bảo ta giúp quỷ như thế nào đây? Làm sao lấy được phần thưởng?
Xem ra con đường giúp quỷ làm vui cũng không dễ như mình tưởng rồi.
Cũng không có vội vã rời đi, hắn làm một chút việc thiện, Trần Hạo cật lực đem miệng cống đậy lại như cũ, lúc này mới thản nhiên rời đi, chuẩn bị đi đến địa điểm thứ hai.
Đang chờ xe ở ven đường, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở trước mặt hắn. Trần Hạo liếc mắt một cái liền lập tức nhận ra.
Mercedes-Benz s350, giá hơn một trăm vạn, danh xứng với hai chữ, siêu xe. Trong lòng có chút ước ao, Trần Hạo âm thầm tính toán một chút, mấy món pháp khí khai quang của mình có thể đổi được một chiếc như thế này không nhỉ.
Bất quá cũng không phải loại hình Trần Hạo thích, hắn vẫn tương đối thích SUV hơn, cảm thấy xe như vậy chạy mới thoải mái. Đang mơ mộng một hồi, đột nhiên cửa sổ siêu xe hạ xuống, lộ ra khuông mặt phụ nữ xinh đẹp.
- Trần tiên sinh muốn đi đâu? Có muốn tôi tiễn một đoạn hay không?
Người phụ nữ mở miệng cười, yếu ớt hỏi.
Trần Hạo sửng sốt.
Hả, là đang gọi mình sao?
Nhìn xung quanh một lúc, bên cạnh cũng không có người khác mà.
Người phụ nữ kia cười càng thêm vui vẻ:
- Trần Hạo, Trần tiên sinh, tôi đang nói chuyện với anh đấy.
Trần Hạo nhướng mày lên, hồ nghi nhìn cô gái kia.
Hắn hai trăm phần trăm khẳng định mình không biết cô gái này, hơn nữa tại Thạch Thành hắn cũng không có bà con thân thích nào có tiền như thế, cô gái này làm sao biết mình tên Trần Họa, hơn nữa nhìn qua giống như cũng không phải vô tình mà là cố ý đến tìm mình.
Có vấn đề!
Trong lòng Trần Hạo khẽ động, nói:
- Thật ngại quá, tôi không biết cô.
Cô gái kia nói:
- Tôi tên Bạch Như, anh không biết tôi nhưng tôi có biết một chút về Trần tiên sinh, lẽ nào Trần tiên sinh không hiếu kỳ vì sao tôi lại biết anh sao?
Trần Hạo cười cười, trả lời:
- Không hiếu kỳ.
Nói xong, Trần Hạo cũng không chờ xe nữa, trực tiếp xoay người rời đi. Không thân chẳng quen lại đột nhiên tiếp cận, nếu như không phải có âm mưu thì đến con nít ba tuổi cũng chả tin.
Trần Hạo hành động không theo những gì cô tính trước nên làm Bạch Như có chút bối rối, bất quá rất nhanh cô liền phản ứng kịp, vội vàng đẩy cửa xe ra đuổi theo.
- Trần tiên sinh, hà tất phải từ chối người ngoài ngàn dặm như vậy, là tôi thật lòng muốn đến tìm anh giúp đỡ.
Bạch Như và Trần Hạo đi song song, cũng không lòng vòng mà nói thẳng ra mục đích.
Ánh mắt Trần Hạo nhưng lại.
Đến nhờ giúp đỡ? Tui là sinh viên mới tốt nghiệp, mới đi làm được có một tháng, có thứ gì có thể giúp đỡ được người khác sao?
Nếu có, vậy thì chỉ có một thứ mà thôi.
- Là Chu Cương nói cho cô biết?
Giọng nói Trần Hạo đột nhiên lạnh xuống.
Nếu là như vậy, cũng không cần tiếp tục kết giao với Chu Cương nữa, chưa được sự đồng ý của mình đã đem thông tin mình đưa cho người khác, người như vậy không đáng để hợp tác.
Bạch Như nháy mắt một cái, nói:
- Trần tiên sinh là một kỳ nhân như thế, không phải chỉ có một mình Chu đội trưởng mới biết anh đâu.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích.
Nếu không phải Chu Cương, vậy khả năng là những cảnh sátcùng hợp tác hành động lúc trước kia, hiềm nghi lớn nhất chính là người cảnh sát lái xe kia.
Quả nhiên, mình còn muốn ẩn dấu một đoạn thời gian, làm thêm vài cái nhiệm vụ tăng một phần nội tình, nhưng xem ra mình đã quá ngay thơ rồi, thể hiện ra thủ đoạn như thế nhất định sẽ vào tầm mắt của vài người, thân phận tự nhiên sẽ không còn là bí mật.
Bất quá đã biết rồi, muốn mời ta xuất thủ cũng không phải dễ dàng như vậy.
Bản thân là một đại sư có năng lực thật sự, cần phải có một chút rụt rè và cao ngạo.
- Ngại quá, cô nhận lầm người rồi, tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học bình thường, không có chỗ nào có thể giúp đỡ người khác được.
Trần Hạo lạnh nhạt đáp lại, tiếp tục đi.
Bạch Như chán nản,
đừng có dứt khoát như thế có được không, giữa hai chúng ta cũng không có ân oán gì, nếu như muốn trả thù mình thì cứ nói một tiếng, vì sao ngay cả cơ hội cũng không cho, lẽ nào tôi còn kém hơn cả Chu Cương sao?
Chu Cương là cậu tự mình tìm đến để giúp đỡ đấy.
Bạch Như đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, lại vội vàng đuổi theo.
- Trần tiên sinh, Trần đại sư, tôi rất có thành ý, chỉ cần anh có thể trợ giúp tập đoàn Song Long chúng tôi giải quyết vấn đề ở công trường Thanh khê Sơn, chúng tôi nguyện ý trả thù lao trăm vạn.
Bạch Như vội vàng mở miệng.
Trần Hạo nhất thời tâm động.
Một trăm vạn lận đó, mình đi làm một tháng mới kiếm hơn được ba ngàn, một năm cộng thêm tiền thưởng, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ bốn năm vạn, một trăm vạn là cần phải cong lưng ra làm tận 20 năm kông ăn không uống gì mới có thể kiếm được, làm đại sư đúng là kiếm tiền thật nhanh mà.
Chỉ là vấn đề công trường Thanh Khê Sơn này mình mới nghĩ ra được có một biện pháp, cũng không biết có thể thành công hay không, nên không thể tùy tiện đáp ứng được.
- Cô là người của tập đoàn Song Long?
Trần Hạo không có trực tiếp cự tuyệt mà lại hỏi một câu.
Bạch Như cười nói:
- Trần đại sư lẽ nào tưởng tôi là một tên lừa đảo sao? Điều này xin anh yên tâm, tôi là phó tổng của tập đoàn Song Long, chuyên môn phụ trách công việc ở công trường Thanh Khê Sơn, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi Chu đội trưởng.
Trần Hạo nói:
- Chuyện thân phận tôi cũng không cần hỏi, vấn đề ở công trường Thanh Khê Sơn không quá khả quang, lúc trước tôi có đi qua đó nhìn thử, xác thật có vấn đề, nhưng xin lỗi hiện tại tôi cũng không có biện pháp nào.
Nói xong, Trần Hạo lần nữa rời đi.
Bạch Như há hốc mồm.
Vừa nói thật hay mà tại sao lại bỏ đi rồi.
Không có biện pháp? Khẳng định không đúng, biểu tình của của cậu đã nói cho tôi biết câu đã có biện pháp, Bạch Như này khẳng định không có nhìn lầm.
Cắn răng một cái, Bạch Như bước nhanh đuổi theo, mở miệng nói:
- Trần đại sư, nếu như quyết đoán như thế thì nói lên anh thật sự là người có bản lĩnh, nếu như ngay cả anh đều không có biện pháp, tôi tin ngàn dặm xung quanh đây cũng không có ai giúp được việc này, nếu như là vấn đề thù lao thì tôi có thể giải quyết, hai trăm vạn, anh thấy thế nào?
Liền gấp đôi lên? Quả nhiên là tập đoàn lớn, chuyện tiền bạc không hề để vào mắt.
Trong lòng Trần Hạo cảm thán, bất quá nói đến nước này, Trần Hạo cũng không muốn làm căng nữa.
Làm đại sư là vì cái gì, còn không phải là vì tiền sao? Thù lao hai triệu đã đáng để mình ra tay.
Trần Hạo dừng bước nhìn về phía Bạch Như. Bạch Như có chút kích động, mong đợi nhìn Trần Hạo. Hai triệu, nếu như thật sự có thể giải quyết vấn đề công trường Thanh Khê Sơn thì cô còn nhận lại được càng nhiều hơn.
Trần Hạo nói:
- Bạch phó tổng phải không, nói thật là hai trăm vạn làm tôi rất động tâm, bất quá vấn đề công trường Thanh Khê Sơn tôi cũng không có hiểu biết quá sâu, nếu muốn giải quyết thì cũng không thể làm trong thời gian ngắn được, cho nên hiện tại tôi cũng không thể đáp ứng cô ngay được, chờ khi tôi tìm được phương pháp giải quyết thì tôi sẽ nói lại cho cô?
Bạch Như làm sao có thể đáp ứng.
Gặp phải nhiều tên lừa đảo như vậy, cuối cùng tìm được một tên cao nhân chân chính, nếu như bị đối thủ cạnh tranh kéo đi thì công phải vô cùng đáng tiếc sao?
Con ngươi đảo một vòng, Bạch Như cười nói:
- Đại sư là nhân sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên là do anh làm chủ, à, hiện tại đại sư muốn đi đâu? Vừa lúc tôi cũng không có bận việc gì, tôi đưa đại sư đi nhé?
Trần Hạo không nói gì, đây là đang ỷ lại vào mình sao?? Xem ra nếu mình không đáp ứng thì chỉ sợ cô nàng này lẽo đẽo đi theo, trong khoảng thời gian ngắn không cắt đuôi được.
- Cũng tốt, vậy thì làm phiền quản lí Bạch rồi.
Trần Hạo gật đầu đáp ứng.