- Không đúng, lực lượng tín ngưỡng và pháp khí khai quang khác nhau!
Sau khi hưởng thụ phật châu tẩy lễ cho mình, Trần Hạo đã nhạy bén phát hiện ra dị thường trong đó. Bởi vì sau khi tẩy lễ, hắn có thể cảm nhận được lực lượng tín ngưỡng trong phật châu đã yếu đi.
Trần Hạo không giải thích được nên vội vàng quan sát, sau đó im lặng phát hiện đây chính là chỗ khác biệt.
Mặc dù tín ngưỡng lực bị phật châu hấp thụ nhưng vẫn chậm rãi tiêu tan, chỉ là tốc độ chậm hơn so với lúc ở trong tượng phật nhiều, hơn nữa lúc mang theo trên người thì có một phần lực lượng tín ngưỡng dung nhập vào trong cơ thể, đa phần còn lại đều bị tiêu tán trong không khí.
Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi, cho dù thu lại những lực lượng tín ngưỡng này thì phật châu vẫn chỉ là cái lọ, căn bản cũng không thể nào tăng phẩm cấp lên?
Kinh ngạc một lúc lâu, Trần Hạo đành thở dài một hơi. Quả nhiên muốn trở nên lợi hại thì không có con đường tắc nào. Phải tự thân vận động thôi.
Muốn tăng phẩm cấp của pháp khí vẫn cần bản thân nổ lực đi làm nhiệm vụ, thu hoạch đạo hạnh, sau đó mới có thể tự mình tiếp tục khai quang, hấp thu ngoại lực tối đa chỉ có thể làm một cái vật chứa, một chút uy năng cũng không thể tăng lên được.
Bất quá tác dụng của lực lượng tín ngưỡng tốt thật, tinh thật bị hao hụt lúc khai quang trong nháy mắt đều được bổ sung đầy đủ, xem như là tìm được một cái BUG tốt.
Xem ra có thể dùng lực lượng tín ngưỡng này để bổ sung một chút. Ánh mắt Trần Hạo lóe lên, tâm tư linh hoạt.
Từ Sơn Tuyền Tự đi ra, Trần Hạo quay lại khu vực thành thị, đến cái cửa hàng lúc trước mua vài món đồ. Lần này có tín ngưỡng lực hậu thuẫn, Trần Hạo tốn cả mấy nghìn tệ thu mua hơn mười món vật phẩm. Sau khi trở về phòng trọ, Trần Hạo khóa trái cửa phòng, hưng phấn bắt đầu lấy vật phẩm đã mua ra khai quang.
Một hơi khai quang hơn mười món, kết quả Trần Hạo kinh ngạc phát hiện tín ngưỡng lực trong phật châu đã tiêu hao hết. Phật châu lại khôi phục bộ dáng như trước, vẻ tường hòa ấm áp của tín ngưỡng lục trên phật châu đã biến mất không còn đọng lại một chút nào.
Trần Hạo chán nản.
Thu nhiều tín ngưỡng lực như thế rốt cục chỉ có thể khai quang được hơn mười món? Tín ngưỡng lực này cũng quá keo kiệt đi?!
Sau khi khai quang, mỗi lần khôi phục tinh thần thì số số tín ngưỡng lực bị tiêu tán, quá là lãng phí mà, trong lòng Trần Hạo nhỏ máu không thôi.
Thế nhưng Trần Hạo cũng không dám tiếp tục khai quang, dù sao cái loại cảm giác tổn hại tinh thần này hắn không muốn nếm thử lần thứ hai. Dù sao hiện tại có tín ngưỡng lực làm BUG, sau này nhất định phải tìm cơ hội đi lấy thêm một chút.
Hiện tại hơn mười món pháp khí khai quang đã đủ cho hắn sử dụng, dù cho vận khí không tốt gặp phải lệ quỷ, cho dù ca đánh không lại thì vẫn có thể xách quần chạy được mà.
Chỉ là nếu dựa vào lực lượng tín ngưỡng cũng không phải là cách, pháp khí khai quang dù sao vẫn có chia đẳng cấp.
Pháp Quang, Linh Quang, Bảo Quang, đây là ba cấp độ của pháp khí khai quang.
Cấp Pháp Quang đầu tiên có thể dựa vào tinh thần để khai quang, thế nhưng cấp thứ hai Linh Quang nếu không có đạo hạnh thì không thể nào làm được. Cho nên tín ngưỡng lực chỉ là cho những tên gà con mới vào nghề như hắn sử dụng, phải nghĩ cách đi giúp nhiều quỷ hơn, thu hoạch đạo hạnh mới là chính đạo.
Bỏ đi tâm tư tiếp tục sử dụng tín ngưỡng lực, Trần Hạo bắt đầu chỉnh lý một đống pháp khí đã khai quang.
Tổng cộng mười ba món, theo thứ tự là một thanh đồng tiền kiếm, năm món ngọc phật, năm món ngọc quan âm, một tượng điêu khắc thần tài bằng gỗ, một cái bát quái bằng đồng.
Mười ba món vật phẩm, tác dụng mỗi món đều không giống nhau.
Đồng tiền kiếm, bát quái đồng có thể gây tổn thương cho hại quỷ vật, đây chỉ là do Trần Hạo tự suy diễn, cũng không dám đi thử nghiệm. Mà ngọc phật, ngọc quan âm, còn có tượng thần tài gỗ lại có thể dùng để bán lấy tiền.
Đặc biệt tượng thần tài gỗ có tác dụng còn trên cả ngọc phật và ngọc quan âm, bởi vì sau khi khai quang, Trần Hạo phát hiện tượng thần tài gỗ đã biến thành pháp khí phong thủy, có thể chiêu tài, còn có tác dụng che chở nhất định.
Nếu như có thể bố trí đúng phong thủy, như vậy tác dụng của tượng thần tài gỗ này sẽ càng thêm rõ rệt, đây tuyệt đối là đồ vật để mở cửa làm ăn đó.
Đương nhiên, bởi vì chỉ là Pháp Quang tầng một nên năng lực những pháp khí này cũng không quá lớn, thậm chí còn có hạn sử dụng nữa.
Tượng thần tài nếu như kết hợp với bố trí phong thủy thì còn có thể kiên trì lâu một chút. Thế nhưng ngọc khí hộ thân, Trần Hạo đánh giá một chút, mỗi một món tối đa chỉ có công hiệu hai ba năm, nếu như gặp phải tình huống đặc biết nào đó nó có thể bộc phát năng lượng, sau đó hoàn toàn mất đi công dụng.
Việc này cũng đành bất đắc dĩ, trừ phi là pháp khí cấp Bảo Quang có thể tự chữa trị, bằng không cho dù là pháp khí cấp Linh Quang cũng không thể vĩnh cửu bảo trì.
Đạo hạnh, hết thảy đều do mình không có đạo hạnh!
Thở dài một hơi, Trần Hạo gọi điện cho Chu Cương, sau khi biết Chu Cương đã về đến nhà thì hắn thống báo là mình sắp đến đấy.
Cúp điện thoại, Trần Hạo liền lấy ra một cái túi, đem bát quái đồng cùng đồng tiền kiếm, còn có bùa hộ mệnh bỏ vào túi xong khóa lại.
Nói đến thì cái túi này cũng là cái túi chuyên dụng của mấy tên đạo sĩ, túi màu vàng đất có đồ án bát quái trên đó. Mấy cái túi thế này rất dễ gặp được trên phim ảnh, Trần Hạo lúc tới cửa hàng mua đồ tình cờ thấy nó nằm ở trong một góc, bên trên đóng cả lớp bụi rồi.
Sau khi hỏi thì biết được loại ba lô kiểu dáng này lúc trước rtấ thịnh hành, nhưng sau đó lại lỗi thời, chủ quán trước đây cũng nhập về khá nhiều nhưng bị tồn hàng, cuối cùng không bán được nên đành trả hàng về, nếu không phải Trần Hạo mò ra được thì đã có một con cá bị lọt lưới rồi. Tương lai anh làm đại sư rồi, làm sao có thể không có item túi đạo sĩ được! Trần Hạo không chút do dự liền bỏ tiền ra mua.
Nửa giờ sau, Trần Hạo đi tới nhà của Chu Cương.
Dương Tuệ mặt tạp dề nấu ăn ra mở cửa, khi nhìn thấy Trần Hạo thì vô cùng nhiệt tình chào đón.
- Ha ha, chú em tới rồi, đến đây ngồi, chị dâu cậu biết sẽ tới nên đặc biệt làm món cá đặc biệt, anh chú cũng rất ít khi có lộc ăn món đó đấy.
Chu Cương đang bưng thức ăn, thấy Trần Hạo liền cười ha hả chào hỏi.
Đồng Đồng đang chơi đùa một bên thấy Trần Hào6 liền tươi cười nhào đến hắn, Trần Hạo ôm Đồng Đồng Đồng vào lòng, hun cái chụt vào khuông mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nó. Sau đó Trần Hạo mới nhìn về phía bàn ăn phong phú ở phòng khách, cười nói:
- Nhiều món ăn như vậy, làm phiền chị dâu tốn kém rồi.
- Chỉ là cơm thường mà thôi, cũng kgôn đáng bao nhiêu, làm gì mà tốn kém chứ, cứ ngồi xuống uống với anh cậu một chén đi, trong bếp còn đáng nấu nồi canh, để chị vào xem thế nào rồi.
Dương Tuệ cươi một tiếng rồi đi vào phòng bếp.
Chu Cương nháy mắt ra hiệu, cười hắc hắc nói:
- Chú em đúng là phúc tinh của anh, chị dâu cậu bình thường không cho phép anh uống rượu, nêu gặp chuyện vui lắm thì chỉ cho làm ba chén đỡ ghiền, từ khi chú em đến thì anh đây được nới lỏng một chút đấy.
Trần Hạo vội vàng nói:
- Anh Chu the cho em đi, lần trước uống cùng anh em ngủ như chết cả buổi, lần này thằng em chừa rồi.
Chu Cương vội vàng nghiêm mặt nói:
- Vậy là không được rồi, uống rượu đã là văn hóa của nước ta, là truyền thừa từ xưa để lại, là đàn ông thì không thể nói không uống, bình Mao Đài này là anh lấy được từ lão sếp, tuyệt đối là rượu ngon, bảo đảm cậu uống không chê được vào đâu.
Trần Hạo bất đắc dĩ, không thể làm gì khác đành phải nhận mệnh, nhưng trong lòng thì mơ tưởng, có món pháp khí khai quang nào làm mình ngàn chén không say không nhỉ, nếu có thì phải làm nguyên set đề phòng hờ mới được.