Chương 9: Cô bé trong gia đình nhà nông trọng nam khinh nữ (7)

Nhưng quả thật, càng nghĩ thì Lý Chiêu Đệ lại càng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Dù cô bé biết mình đã có đủ, nhưng cảm giác buồn bã tận sâu bên trong vẫn không hề biến mất. Còn buồn về chuyện gì, thì chính cô bé cũng chẳng rõ nữa.

"Chiêu Đệ, nhìn thẳng vào chị."

Trước mặt Mộng Đình là gương mặt nhỏ mang đầy vẻ hoang mang như muốn khóc của Lý Chiêu Đệ.

"Làm người thì phải sống cho bản thân mình trước tiên."

Cô nắm chặt hai tay Lý Chiêu Đệ, lắc lắc đầu:

"Chị chịu hết nổi cuộc sống cực khổ này rồi! Lần này chị không muốn nhẫn nhịn nữa, nên chị muốn đứng lên chiến đấu thử một lần."

Toàn bộ những ký ức đau đớn từ nhỏ đến giờ, cũng như giấc mơ đen tối về tương lai chạy qua một lượt trong đầu Lý Chiêu Đệ như một cuộn phim.

Phải rồi, hình như nếu cứ như vậy thì sau này việc cô bé sẽ chết là điều vô cùng hiển nhiên.

"Vâng, em muốn nghe theo chị Tiểu Nam!"

Cuối cùng Lý Chiêu Đệ cũng hiểu được tại sao bản thân vẫn cảm thấy buồn rồi.

Đó là vì một phần nào đó sâu thẳm bên trong cô bé vẫn muốn được gia đình yêu chiều, giống như Tiểu Hoa, Tiểu Cúc nhà hàng xóm vậy.

Cô bé không muốn phải làm việc nhà quần quật cả ngày, cũng không muốn bị bà nội đánh.

Vì thế... bây giờ cô bé sẽ nghe theo lời chị Tiểu Nam. Cô bé không muốn chạy trốn nữa!

Ting! [Độ hảo cảm: 40 - 50%]

Khóe môi Mộng Đình khẽ nhếch. Cô đã "thông não chi thuật" thành công!

"Khát quá... tôi muốn uống nước..."

"A! Là mẹ của em!"

Vừa dứt lời, Lý Chiêu Đệ đã lon ton chạy vào bếp lấy nước. Mộng Đình tranh thủ quan sát người phụ nữ đang ngồi trên giường.

Một thân đầu bù tóc rối cũng không thể che đi được sắc vóc của cô ta. Suối tóc đen dài thẳng, làn da trắng bệch kết hợp cùng đôi mắt phượng u buồn, có chút ương ngạnh nhưng không đáng kể, ngược lại tạo cho người ta cảm giác yếu đuối cần được bảo vệ trong vòng tay.

Chậc chậc, thảo nào tên nam chính kia sau gần chục năm mà vẫn còn thầm thương trộm nhớ cô bạn từ thuở nhỏ, chính cô đây nhìn mà còn thấy mê cơ mà.

Nhưng người phụ nữ nhìn có vẻ vô hại này lại không hé răng dù chỉ một lời về Lý Chiêu Đệ cho gia đình biết trong suốt cả chục năm trời.

Coi bộ cũng không ngây thơ vô tội giống như ngoại hình của cô ta đâu.

"Mẹ ơi, mẹ uống nước đi này!"

Lý Chiêu Đệ lon ton chạy đến trước giường đưa nước cho Diệu Ngọc, đôi mắt to sáng đầy vẻ mong chờ như muốn được mẹ mình khen ngợi, nhưng Diệu Ngọc chỉ lạnh lùng nhấp môi, ánh mắt chưa từng nhìn đến cô bé dù chỉ một chút. Lý Chiêu Đệ bèn lẳng lặng đứng về một bên góc giường.

"Ê hệ thống. Cái nhà này có thiết bị liên lạc nào không?"

Mộng Đình giả vờ như đang thất thần nhìn ra ngoài sân nắng, nhưng thực chất là cô đang nói chuyện với hệ thống trong đầu.

"Cha của nguyên chủ thi thoảng vẫn đem nông sản vào thị trấn phía trên buôn bán, có khi ông ta có điện thoại cục gạch cũng nên."

Mộng Đình cũng chỉ ôm tâm lý thử hỏi xem hệ thống có chịu giúp đỡ cô không mà thôi, không ngờ nó lại thật sự trả lời. Có lẽ là do độ khó của thế giới này chỉ ở mức tân thủ, cô phải tận dụng hết công suất mới được.

Nhìn về phía hai mẹ con Lý Chiêu Đệ, Mộng Đình khẽ vuốt cằm, lại hỏi hệ thống thêm một câu hỏi nữa khiến nó giật mình vô cùng:

"Cô hỏi vấn đề này làm gì chứ?"

Mộng Đình khịt mũi khinh thường:

"Đơn giản vậy mà ngươi cũng hỏi ta đấy à? Tất nhiên là ta muốn đẩy nhanh cốt truyện của thế giới này chứ còn thế nào?”