Chương 8: Cô bé trong gia đình nhà nông trọng nam khinh nữ (6)

Mộng Đình quả thật là có ý đồ mới để cho bà nội Lý đánh thoải mái như thế.

Dù là ở thời cổ đại này hay ở thời đại của cô, vẫn luôn có cách để giải quyết tình trạng bạo hành gia đình, vấn đề chỉ nằm ở chỗ người bị bạo hành có dám đứng lên để đấu tranh hay không mà thôi.

Khi bị bà nội Lý đánh, Mộng Đình đã cố ý điều chỉnh phần cơ thể tiếp xúc với cây chổi sao cho phần bị đánh sưng lên có vẻ dọa người nhất, nhưng thực ra lại ít đau đớn và dễ lành nhất. Mấy vết thương này là cần thiết cho kế hoạch tiếp theo của cô.

"À, Chiêu Đệ đấy hả? Em làm gì ở đây thế?"

Khi Mộng Đình vào nhà vệ sinh thì phát hiện Lý Chiêu Đệ đã đợi sẵn ở đó, cô thấy sắc mặt cô bé hơi kỳ lạ thì hỏi han, nhưng không ngờ Lý Chiêu Đệ lại nắm chặt lấy tay cô, không giải thích một lời lôi kéo tay cô chạy mất.

Mộng Đình không có ý ngăn cản, ngược lại còn nguyện ý chạy theo cô bé.

Lý Chiêu Đệ kéo Mộng Đình vòng ra phía sau nhà chính, băng qua một chiếc giếng nước để đến phần sương phòng phía Đông.

Mộng Đình nhận ra rằng đây là phòng ở của gia đình Lý Chiêu Đệ.

Căn phòng này có trong ký ức của cơ thể mà hệ thống cung cấp cho cô. Có một chiếc giường lớn nằm ngay chính giữa dành cho cha mẹ Lý Chiêu Đệ nằm, ở góc phòng là chiếc nệm nhỏ giường của cô bé, ngoài ra chỉ có thêm một chiếc tủ quần áo, một cái bàn nước đơn giản.

Lý Chiêu Đệ đẩy Mộng Đình xuống chiếc nệm của mình, đôi chân nhỏ nhắn chạy đi lục cái gì đó trong tủ quần áo, lúc quay lại đã cầm theo một chiếc hộp cứu thương.

Mộng Đình hơi ngạc nhiên khi một cô bé mới có sáu tuổi như Lý Chiêu Đệ biết dùng thứ này, nhưng cô vẫn đành đẩy cô bé ra:

"Chị không cần đâu Chiêu Đệ."

Lý Chiêu Đệ nhíu mày nhìn chằm chằm Mộng Đình, lúc bấy giờ cô mới nhận ra đôi mắt cô bé long lanh nước:

"Tay chân chị bị sưng hết trơn rồi kìa! Tại khi nãy chị đẩy em ra không đó!"

Mộng Đình nghiêm mặt nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng thì cô cũng hiểu ra. Ý của Lý Chiêu Đệ là vì khi nãy Mộng Đình đẩy cô bé ra, nên cô mới phải lãnh trọn cả trận đòn của bà nội Lý.

Nhìn gương mặt nhỏ nhỏ xinh xinh nước mắt nước mũi tèm lem của Lý Chiêu Đệ, Mộng Đình cảm thấy dở khóc dở cười. Không biết cô bé này là do quá lương thiện, hay là quá ngốc nghếch nữa.

"Chiêu Đệ này, chị có chuyện này muốn nói cho em nghe."

Mộng Đình cầm hai bàn tay thô ráp của Lý Chiêu Đệ. Lúc đầu cô tính sẽ hành động một mình, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ cô cũng nên nghĩ cho cảm xúc của Lý Chiêu Đệ nữa.

Dù có làm gì, cũng không nên để trẻ con lo lắng cho mình.

"Chị tính sẽ gọi điện báo cáo chuyện của hai đứa mình lên chính quyền."

Mộng Đình nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Chiêu Đệ, nhấn mạnh từng chữ một.

"Em có muốn theo chị hay không?"

"Chính... chính quyền á?"

Lý Chiêu Đệ há hốc mồm. Chính quyền có phải là mấy chú công an rất đáng sợ trong lời của cha và ông bà nội?

Cô bé vẫn còn nhỏ, mặc dù không thể hiểu hết sức nặng trong ba chữ "báo chính quyền", nhưng trực giác nói cho cô bé biết, gia đình họ chắc chắn sẽ không chịu để yên nếu chị Tiểu Nam dám làm như thế.

Chị ấy sẽ bị bà nội đánh chết mất!

"Có thể... có thể không báo cho chú công an được không chị?"

Lý Chiêu Đệ lí nhí nói.

Cuộc sống như thế này, đằng nào cô bé cũng đã quen rồi. Tuy có phải làm việc nhà quần quật, suốt ngày bị ông bà chì chiết vì là con gái, còn bị anh họ bắt nạt mà chẳng dám nói gì, nhưng cô bé cũng có nhiều ngày vui lắm cơ mà!

Giống như sáng nay, chị Tiểu Nam nắm tay cô bé đưa đến chỗ vắng người ăn kẹo đường mà chị tìm được trong bếp. Tuy cuối cùng vẫn bị anh Tiểu Trình giật mất, nhưng cuối cùng cô bé vẫn được ăn kẹo đấy thôi.

Như vậy là được rồi. Cuộc sống kéo dài mới có sáu năm cũng đã đủ để dạy cho Lý Chiêu Đệ biết rằng, cô bé phải biết đủ. Không thể quá tham lam mà đòi hỏi thêm nhiều thứ mình không thể có được.