Chương 3: Thế giới 1: Cô bé trong gia đình nhà nông trọng nam khinh nữ (1)

Má nó!

Thân thể vừa có cảm giác, Mộng Đình đã có cảm giác muốn chửi thề.

Thân thể cô chìm ngập trong nước, xung quanh bốn bể cũng toàn nước là nước. Cảm giác rã rời, mệt mỏi và tuyệt vọng đến mức muốn buông bỏ này, chắc chắn là triệu chứng của việc thiếu không khí!

Mộng Đình tập trung tinh thần cao độ, tính bơi lên phía trên càng nhanh càng tốt, không ngờ bên tai lại vang lên một thông báo:

"Ting ting! Cảnh cáo lần thứ nhất! Phát hiện ký chủ có hành động OOC."

Nhưng Mộng Đình mặc kệ. Trước mắt cô phải cố gắng ngoi lên bờ đã, thân thể này đã bị ngạt đến mức tím tái luôn rồi, nếu không nhanh thì không khéo lại chết thật mất.

Lúc Mộng Đình cách mặt nước chỉ tầm một gang tay thì cơ thể cô vừa vặn đến giới hạn, rất may là cô loáng thoáng thấy một vật giống nhánh cây rồi bám vào đó, mới từ từ được kéo vào bờ.

"Khụ khụ!"

Vừa mới chạm vào mặt đất, Mộng Đình đã ho xối xả rồi ói ra một đống nước, dọa cho cô bé kia sợ đến phát khóc, mấy giọt lệ long lanh nơi khóe mắt nó chỉ chực chờ trào ra:

"Chị... chị ơi..."

Cái miệng nhỏ hết đóng rồi lại mở, nhưng cũng chỉ ú ớ được mấy chữ, hai tay nó nắm chặt bàn tay Mộng Đình. Lúc này cô mới nhận ra tay mình cũng nhỏ xíu như tay của cô bé vậy.

"Chị... khụ khụ, không sao đâu."

Mộng Đình vội an ủi cô bé một câu rồi nằm nghẹo đầu sang một bên mà ngất.

"Chị, chị ơi! Đừng chết mà! Đừng bỏ em lại mà!"

Mộng Đình tất nhiên là nghe rõ tiếng cô bé, nhưng cơ thể này đã đến giới hạn rồi nên phải tạm ngất đi như thế, cô cũng không có cách nào khác. Vả lại, cô còn muốn tranh thủ tiếp thu cốt truyện của thế giới này.

Đây vốn là thế giới của một cuốn thuyết tổng tài sủng ngọt, hệ chữa lành nữ chính điển hình. Mở đầu câu chuyện, nam chính Tô Lâm trong lúc vô tình đến một thị trấn hẻo lánh thì gặp lại được tiểu thanh mai bị bắt cóc nhiều năm về trước - Diệu Ngọc. Diệu Ngọc vốn là tiểu thư của một gia đình giàu số một số hai trong giới thượng lưu, trước giờ luôn sống trong cẩm y ngọc thực. Cho đến một ngày tai nạn xảy ra, cô bị bán về nông thôn làm vợ sinh con, khiến tinh thần trực tiếp vỡ vụn, không còn thiết sống nữa. Mãi cho đến khi gặp nam chính, trải qua khoảng thời gian dài về sau mới được anh ta chữa lành lại.

Cô bé mà khi nãy Mộng Đình gặp tên là Lý Chiêu Đệ (*), chính là đứa con gái mà Diệu Ngọc sinh ra ở nông thôn. Nhưng nếu nói cuộc đời Diệu Ngọc khổ một, thì Lý Chiêu Đệ phải khổ đến mười.

(*): Lý Chiêu Đệ: ý nghĩa muốn cầu đứa sau là con trai.

Là đứa con duy nhất của trưởng nam mà lại là con gái, cô bé bị cả gia đình mình hắt hủi, từ nhỏ đến lớn luôn phải làm việc quần quật, còn không được học hành đàng hoàng.

Sau khi Diệu Ngọc được cứu thì không hé răng một lời về những chuyện mình đã phải trải qua trong quá khứ, nên sự tồn tại của Lý Chiêu Đệ không hề được người nhà mẹ mình biết đến. Mãi về sau này mọi chuyện mới vỡ lẽ, nhưng khi gia đình nhà mẹ đến tìm Lý Chiêu Đệ thì mọi sự đã muộn màng. Cô bé treo cổ tự sát vào năm mười lăm tuổi.

Sự ra đi của Lý Chiêu Đệ trở thành một trở ngại tâm lý tiếp theo của Diệu Ngọc, khiến Tô Lâm chật vật trên con đường truy thê, lại lần lữa dây dưa suốt một hồi…

***

Ôi vãi cả trọng nam khinh nữ!

Mộng Đình khịt mũi khinh thường. Trong khi ở thời đại của cô trẻ em khan hiếm đến mức báo động thì ở cái thời cổ đại lạc hậu này lại còn nhìn chúng bằng giới tính!

Nữ thì đã sao hả? Cô đây là nữ giới hàng xịn đây, vẫn làm thượng tướng được như thường đấy thôi, chỉ cần có năng lực thì giới tính chẳng là thứ đếch gì quan trọng.

Nói đến đây, bỗng nhiên Mộng Đình có một thắc mắc:

"Sao trong cốt truyện này không hề thấy nhắc đến ta vậy nhỉ?"

"Bởi vì cô vốn không tồn tại trong cốt truyện gốc! Thân phận và cơ thể của cô vốn là do hệ thống tạo ra mà thôi.”