Chương 1

Trên chiến trường là một mảnh hoang tàn. Thi thoảng, người ta lại thấy một mảnh mũ giáp đã vỡ toang, hay một tấm ảnh rách nát rơi ra từ xác chết của một vị chiến sĩ nào đó. Xác người xếp chồng thành từng ngọn núi nhỏ, mà những ngọn núi như vậy nằm rải rác khắp bốn phương tám hướng.

Đây đã là trận cuối cùng rồi. Cuộc chiến này cuối cùng đã sắp kết thúc.

Được nghỉ ngơi rồi thì cô sẽ đi đâu để thư giãn ấy nhỉ?

Mộng Đình vận một bộ quân phục đen óng ánh, tay phải đeo găng trắng mạnh mẽ rút thanh kiếm dài ra khỏi vỏ. Phía bên kia chiến trường là hơn trăm nghìn quân địch hằm hằm như hổ đói, ánh mắt căm thù hướng về phía cô.

Mộng Đình nở một nụ cười trông không thể hạnh phúc hơn, thanh kiếm dài chỉ thẳng về phía trước, dõng dạc hô lên với quân đoàn ở phía sau:

"Lên đi! Hỡi những người anh em của ta! Chỉ cần kết liễu chúng nó thì đoàn ta sẽ được nghỉ phép!"

Lập tức, tiếng hét như vũ bão lan khắp cả trăm dặm chiến trường, đoàn quân áo đỏ cưỡi trên ngựa sắt dũng mãnh lao về phía trước! Trên bầu trời lốm đốm những bóng đao kiếm chạm vào nhau, chỉ vài phút mà đầu người đã rơi đầy đất. Đôi mắt của những cái đầu kia còn mở nguyên, chết không nhắm mắt.

Mộng Đình cưỡi con ngựa màu đen to khỏe, cũng như bao người, cô đỏ mắt xông vào chiến trường. Một đường kiếm xuyên thẳng qua cổ họng ba tên địch, nhìn ngựa sắt của những kẻ kia rơi lả tả xuống đất, cô nhẹ liếʍ chút máu dính trên kiếm, tiếp tục cuộc săn lùng những tên địch tiếp theo.

Chiến trận càng lâu, càng kéo thêm nhiều thương vong. Mộng Đình cùng người cấp dưới chí cốt đã đột phá đến vòng vây chủ chốt, chỉ còn một bước cuối cùng là chặt đầu tướng địch.

Cấp dưới chí cốt của Mộng Đình nhanh như chớp lao lên, bóng kiếm của hắn lập lòe trong không trung như một bóng ma, chỉ còn một chút nữa là đầu của tướng địch sẽ rời khỏi cổ.

"Cẩn thận!"

Nháy mắt một cái, trên ngực trái Mộng Đình đã cắm một thanh kiếm dài hơn bốn thước! Kẻ ném nó là một tên địch còn thoi thóp ở một góc của chiến trường. Ngay lúc đó, đầu của tướng địch cũng bị cấp dưới của cô chém đứt.

Trong giây phút nước sôi lửa bỏng, Mộng Đình không thèm nghĩ ngợi mà lấy thân mình ra chắn kiếm cho kẻ dưới.

Thật là vô nghĩa mà! Cô còn chưa kịp tận hưởng kỳ nghỉ phép nữa chứ...

Linh hồn Mộng Đình nhẹ dần, thậm chí không còn chịu sự khống chế của cơ thể cô mà trôi lên không trung, không biết là sắp đi về nơi chốn nào.

Bỗng nhiên, Mộng Đình nghe được một thanh âm dịu dàng của nữ giới vang lên, không thể xác định được người nói đang ở đâu khiến cô cảm thấy hơi phiền toái:

"Linh hồn của cô đủ tư cách để được chọn, lập tức sẽ được đưa đến không gian của Hệ Thống Giải Cứu Thiên Thần!"

Hệ Thống Giải Cứu... cái gì cơ?

Chưa kịp hiểu mô tê chuyện gì đang xảy ra thì hai mí mắt Mộng Đình đã nặng trĩu. Trước khi ngất đi, cô cảm nhận được một nguồn năng lượng lạ lẫm từ từ bao bọc lấy linh hồn của mình.

***

Không biết đã bao lâu trôi qua, Mộng Đình tỉnh lại, trước mặt cô là một không gian đen ngòm, ngoài cô ra chỉ còn một chiếc bàn một chân, trên chiếc bàn là một bệ đá trong suốt, không rõ là vật gì.

Mộng Đình thấy yên tĩnh bèn ngồi xếp bằng dưới đất, tự cảm nhận tình trạng bản thân mình. Cảm nhận xong, đến nữ thượng tướng dũng mãnh quanh năm chinh chiến như cô cũng phải tái mặt.

Sức mạnh của cô biến đi đâu cả rồi?

Mộng Đình vốn là một chiến binh thời kỳ tinh tế đã được cải tạo gien đặc biệt. Tố chất thân thể và sức mạnh của cô tuyệt đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể bì kịp. Vậy mà cơ thể hiện tại của cô chẳng khác gì của một đứa yếu gà... không, đến một đứa yếu gà cô cũng không bằng nữa thì có!

Và cô nhớ rõ là mình đã hy sinh trên chiến trường rồi cơ mà. Vậy sao bây giờ cô vẫn còn sống? Rốt cuộc là cô đang ở đâu thế này?

À phải rồi.

Lúc này Mộng Đình mới nhớ đến lúc trước khi ngất đi, cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ về cái hệ thống có tên dài ngoằn, cái gì mà giải cứu... Cô chả thể nhớ nổi, nhưng vẫn lớn giọng kêu lên:

"Ê hệ thống! Có phải mi đưa ta tới đây hay không?”

Phải một lúc lâu sau, trong bầu không gian đen sì chẳng phân biệt được trời đất này mới vang lên một giọng nói, đúng là giọng của người phụ nữ dịu dàng lúc trước:

"Chúc mừng cô đã đủ tư cách được chọn lựa. Tôi là Hệ Thống Giải Cứu Thiên Thần, cô có muốn mở ra nhiệm vụ hay không?"

Mở ra nhiệm vụ?

Mộng Đình nhướn mày nhưng vẫn gật đầu:

"Được. Mở ra đi."

Mộng Đình vừa dứt lời, trước mặt cô bỗng hiện ra một màn hình trạng thái, trên đó ghi đầy đủ các thông tin cá nhân của cô:

[Họ tên: Mộng Đình

Giới tính: Nữ

Tuổi: 49

Điểm kinh nghiệm: 0

Giá trị linh hồn: 250

Điểm sinh mệnh: 200

Tinh thần lực: 120

Mức độ hồi phục: 0,2%

Kỹ năng: đánh nhau (trình độ: khó xác định)

Danh hiệu vinh dự: thượng tướng anh dũng]

Thoạt nhìn thì chẳng khác gì đang chơi game, nhưng vấn đề là hệ thống này đang muốn bắt cô chơi cái gì đây. Nghĩ thì vậy, nhưng điều mà Mộng Đình hỏi hệ thống lại chẳng hề liên quan chút gì đến vấn đề này.

"Các ngươi có định bắt ta đi đánh trận nữa không đấy?

“Đánh trận?”

Hệ thống tỏ vẻ mình đã bị xúc phạm rất nặng nề:

"Cô nghĩ sao vậy? Tôi là một một hệ thống hết sức thân thiện với trẻ em, việc đánh nhau gì đó là tuyệt đối cấm tiệt!"

Nghe vậy, Mộng Đình khẽ mỉm cười:

"Vậy thì ta đồng ý làm nhiệm vụ cho các ngươi."

Nói gì thì nói, chỉ cần không bắt cô đi làm việc nữa là được rồi. Tuy không biết hệ thống thiên thần này là cái gì, nhưng cô sẽ hoan hỉ mà coi như mình đang được hưởng một kỳ nghỉ sau những ngày tháng gian khổ nai lưng ra cống hiến vì Tổ quốc.