Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Giải Cứu Nữ Chủ

Chương 53: Đệ lục mộng: Ta là tiểu tam (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biệt thự của Sơ Tranh nằm khuất sau ngọn đồi phía nam thành phố, nơi không có nhiều sự xô bồ của thành thị, hệt như một vùng nông thôn hẻo lánh yên bình. Nàng nằm trên chiếc giường king size màu trắng ngà sang trọng, mặc bộ đồ ngủ đắt tiền được sản xuất giới hạn, nàng có tất cả, thế nhưng cuộc hôn nhân lại như địa ngục không hơn không kém. Có tất cả, nhưng tình ái lại bằng không.

Liêu Phàm sờ sờ bả vai của nàng cầu tình nhưng nàng từ chối, nàng ghê tởm người đàn ông bên cạnh mình, mấy năm gần đây sớm không còn thân cận. Hắn ta không những nɠɵạı ŧìиɧ mà còn càng ngày càng hạ thấp đối tượng xuống, đến hôm nay là một cô nương quán bar. Đôi khi trong nàng có những suy nghĩ rất hoang đường, nếu mà hắn quen với đại minh tinh hay quý bà nào đó nàng sẽ không bị hạ thấp như vậy. Thà là hắn quen với ai đó hơn nàng.

Điện thoại bên cạnh nhấp nháy ánh đèn báo hiệu có tin nhắn, Sơ Tranh thấy lạ, ít khi nào nàng có bạn nhắn tin, mà còn nhắn tin giờ này.

"Sơ tiểu thư, cô còn thức không?"

Từ một số lạ, Sơ Tranh thấy vậy mới nhắn lại: "Vẫn chưa?"

"Liêu tiên sinh đang cho cô uống thuốc suy giảm trí nhớ, hắn thường bỏ vào ly sữa buổi sáng, hay là nước lọc trong nhà. Cô cẩn thận."

"Cô là ai? Làm sao cô biết?"

"Tôi là Lý Thường Lạc, những lời này đều là nghe lén mà biết."

Sơ Tranh hừ một tiếng, nàng nhắn tin lộc cộc: "Cô đang muốn chúng tôi ly hôn đúng không? Tôi còn tưởng cô ngu ngốc, cũng có chút thủ đoạn đó."

"Mai 9h cô có ở nhà không?"

"Cô hỏi làm gì?"

"Mai tôi đến nhà cô một chút nhé, tôi lắp camera. Mất của cô một ngày thôi, hôm sau không phải hắn bỏ thuốc tôi sẽ tháo camera, nếu tôi nói sai, tôi sẽ làm theo mọi thứ cô muốn."

"Vì sao cô lại nói cho tôi biết? Để im lặng không phải cô sẽ có được mọi thứ sao?" Lý Thường Lạc làm sao có động cơ giúp đỡ nàng? Nàng nghĩ cũng lạ, chẳng tìm được nguyên do chính đáng.

Thường Lạc vừa ăn khoai tây chiên vừa nhắn lại Sơ Tranh, thật ra đây là nhiệm vụ của cô, cũng không phải cô có đầy ý tốt.

"Tôi muốn giúp cô."

Khó tin!

Sơ Tranh xoá hết tin nhắn rồi để điện thoại bên cạnh giường mình, mặc dù khó tin là thế nhưng buổi sáng cô vẫn ở nhà để xem ả hồ ly tinh kia muốn gì. Chín giờ, cô nàng kia đúng hẹn đứng trước cửa nhà cô chờ đợi. Sơ Tranh mở cửa nhà với tâm thế ngẩng cao đầu hết sức có thể, đứng trước tình địch lúc nào cũng phải cao ngạo, địch ý ngập tràn.

Nàng đã nghĩ sẽ thấy Thường Lạc trong bộ dạng sεメy rẻ tiền kia, nhưng không, nàng ta mặc một chiếc áo thun rộng màu vàng nhạt, chiếc quần màu trắng bao bọc đôi chân thon, khoác thêm một chiếc áo khoác dạ màu trắng ngà. Tuy trang phục không phải thuộc dạng đắt tiền nhưng lại rất có phong vị của một sinh viên đại học, nhìn không ra là gái quán bar. Miễn cưỡng cũng tạm vừa mắt nàng.

"Cô biết lắp camera?"

"Camera nhỏ mà, chỉ dùng tối nay thôi nên cũng không lắp cầu kì lắm."

Nếu mười năm sau nhìn lại ngày hôm nay, Sơ Tranh sẽ thấy bản thân mình ắt hẳn là có vấn đề thần kinh, bao nhiêu năm dè chừng người khác lại để cho Thường Lạc bước vào nhà mình đơn giản như vậy. Thường Lạc còn là tiểu tam của chồng nàng.

"Làm sao cô biết được hắn cho tôi uống thuốc?"

Trong lúc Thường Lạc loay hoay lắp một camera nhỏ chiếu xuống tủ lạnh, Sơ Tranh đứng tựa vào cạnh bồn rửa chén nhìn cô.

"Hắn nói mớ."

"Nhưng điều này có lợi cho cô, cô nên giúp hắn, sau đó một bước vào Liêu gia. Tại sao tôi vừa thấy cô có điểm thông minh, lại thấy cô có điểm ngu ngốc."

Thường Lạc bật cười: "Tại sao tôi phải vào Liêu Gia chứ?"

"Tiểu tam như cô cũng thật lạ…" Sơ Tranh lấy một ly thủy tinh rót nước lạnh cho nàng ấy uống, nhà của nàng tuy rộng nhưng không thuê người giúp việc, một phần là do Sơ Tranh rảnh rỗi có thể tự làm việc nhà, một phần là do Liêu Phàm muốn điều này. Nghĩ lại mới thấy Liêu Phàm hoàn toàn không cho người giúp việc có cơ hội đυ.ng vào việc nhà, mọi sự đều là nàng và hắn cùng làm.

Thường Lạc lắp xong bèn bật điện thoại lên xem xem đã kết nối được chưa, cô thấy hai người cùng nhau đứng ở bếp, cô thì xem điện thoại còn Sơ Tranh lại đứng nhìn cô, vô cùng quỷ dị. Điện thoại cô giao lại cho Sơ Tranh giữ đề phòng trường hợp Sơ Tranh thấy cô làm chuyện mờ ám sau lưng nàng ấy, uống xong ly nước đành cáo từ đi về.

Nguyên chủ của cô làm ở quán bar, là một nhân viên tiếp rượu hạng sang, Thường Lạc từ ngày có kim chủ bao nuôi cũng không đi làm nữa, chỉ ở nhà đợi kim chủ về. Nhưng mấy hôm nay kim chủ nhắn cô đều không trả lời lại, cô cũng không phải Lý Thường Lạc, bắt cô phải hầu hạ kim chủ chẳng khác nào kêu cô tự gϊếŧ mình.

Bên trong phòng của Sơ Tranh có một tấm rèm dày che nắng cho nên cho dù trời có sáng thế nào, bên trong phòng vẫn không thấy được, muốn dậy hay ngủ đều do chủ nhân của căn phòng quyết định. Lúc nàng tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, điều đầu tiên muốn làm chính là kiểm tra phần mềm xem thử Liêu Phàm làm gì ngoài bếp.

Hắn đứng loay hoay chiên trứng trong bếp, sau khi chiên trứng xong bèn để ra dĩa, tỉ mỉ cắt bánh mì ra để bên cạnh trứng chiên. Ngày nào hắn cũng vì nàng mà nấu bữa sáng, vì vậy cho nên bao nhiêu lần bị hắn cho đội mũ xanh nhưng nàng vẫn quyết định tha thứ. Đôi khi tâm tình của nữ nhân rất đơn giản, nam nhân ngọt nhạt một chút, chu đáo, quan tâm một chút là được. Cho đến khi quá nhiều lần đau đớn, nàng mới dần dần cảm thấy lạnh nhạt, chết tâm.

Hình ảnh trong điện thoại càng khiến cho Sơ Tranh lạnh lòng hơn nữa, hắn đúng thật là lấy thuốc cho vào ly sữa của cô, khuấy lên rồi viết một tờ giấy note dán lên bàn. Trên tờ giấy note lúc nào cũng là: "Em yêu, nhớ ăn sáng uống sữa, không được bỏ bữa đâu đấy!"

Nàng cất điện thoại lên kệ, không khỏi bàng hoàng người đầu ấp tay gối lại có thể làm điều này với nàng.

Rốt cuộc Sơ Tranh nàng có gì không tốt? Nàng yêu hắn, vì hắn mà chấp nhận bỏ đi sự nghiệp lui về cai quản nhà cửa, vì hắn mà chẳng còn mấy bạn bè, vì hắn, tất cả đều vì hắn.

Còn hắn thì vì nàng mà hạ thuốc, vì nàng mà nɠɵạı ŧìиɧ, vì nàng mà tìm một người đàn bà quán bar mạt hạng. Hắn không hề yêu nàng, vậy cớ gì lại muốn cưới nàng?

"Tôi muốn tìm một thám tử một luật sư, cô giúp tôi nhé? Hắn bao nuôi cô bao nhiêu, tôi trả cô gấp ba."

Sơ Tranh nhắn tin cho Thường Lạc, điều điên rồ nhất trên đời đó là đứng cùng phe với tình địch, nhưng nàng cũng thật vô pháp, hắn đã tính đến vậy, nàng mà đứng ra tìm thám tử và luật sư thế nào cũng vào tai hắn.

Nàng muốn tính đến chuyện ly hôn.
« Chương TrướcChương Tiếp »