Chương 52: Đệ lục mộng: Ta là tiểu tam

Kí ức lại một lần nữa được khóa lại, Thường Lạc bị đẩy đi làm nhiệm vụ ngay lập tức. Lần này Tống Thường Lạc tên gọi Lý Thường Lạc, là tiểu tam của tổng giám đốc công ty Z nổi danh, vị phu nhân của tổng giám đốc tên gọi Sơ Tranh là một người ghê gớm, khi phát hiện sự việc đã tìm đến khu lân cận nhà của Lý Thường Lạc, trực tiếp xô nàng ra đường cho xe cán chết.

Và vẹt huynh khốn nạn cho Thường Lạc nhập vai đúng lúc bị xô ra đường. Chứng minh ngay cả trên thiên đường cũng có chơi khăm, vậy nên cuộc đời loài người mới oái ăm đến như vậy.

Thường Lạc choáng váng suýt ngã, cô ngay lập tức nắm lấy cánh tay người phụ nữ một thân quý khí kia, nếu có chết thì chết cùng, cùng lắm là lại chơi lại lần nữa. Không ngờ người kia lại nhanh chóng rịt cô lại.

"Cô chơi ngu vừa thôi chứ!"

Suýt chút nữa là bạn học Lạc khóc tu tu lên, thật là dọa chết cô.

"Đi vào trong đi." Sơ Tranh phủi phủi cánh tay của mình vừa bị Thường Lạc chạm, thật ra nàng cũng không muốn xô Thường Lạc ra đường cho xe cán chết. Cô ta hung hăng đòi đánh nàng, nàng chỉ vung tay lên một chút cô ta đã suýt lăn ra đường, báo hại nàng ngay cả tim cũng ngừng hoạt động.

Quần áo trên người của Thường Lạc đích thị là kiểu quần áo nói với người khác "tôi là một tiểu tam", bao nhiêu hàng hóa trên người cũng muốn phơi bày cho toàn dân thiên hạ thấy. Thường Lạc vội vã kéo lại váy che ngực mình, nhưng kéo lên che ngực thì mông sẽ bị lộ ra, cô cũng thật nan giải, tự nhiên lại phải giải cứu cho nữ chủ lẳиɠ ɭơ vậy sao?

"Che cái gì? Đây còn không phải phong cách của ngươi?"

Cô nhìn lại y phục trên người của Sơ Tranh, người ta có lý do hoàn toàn chính đáng để khinh bỉ cô. Mặc dù đều có dáng vẻ như nhau, thậm chí Sơ Tranh còn không make up quá nhiều, nhưng nét đẹp lại nổi bật lên sự cao quý. Người phụ nữ này tuyệt đối không phải là dạng mới bước vào hào môn, người này chỉ có thể sinh ra trong gấm lụa, từng bước trải hoa mà luyện thành.

"Cô…"

Thường Lạc cũng không biết trả lời thế nào, đúng thật nguyên chủ của cô đã giành chồng của người này, cho nên nàng ấy có đến mắng cô, đánh cô đều là do cô tạo nghiệp mà ra. Nhưng… nhìn Sơ Tranh có chút không giống người sẽ đánh người khác, nếu nàng ấy muốn, nàng ấy có thể gϊếŧ người mà không động tay.

"Ban nãy không phải hùng hổ lắm sao? Thật sự người như cô tôi gặp cũng nhiều rồi, đây là số điện thoại của tôi, quyết định giá rồi nhắn tôi."

Sơ Tranh quay đầu đi về hướng xe hơi đang đỗ ven đường của mình, bỏ lại cho Thường Lạc một lòng ngổn ngang.

"Vẹt huynh! Ngươi nói xem nhiệm vụ là thế nào?"

Vẹt huynh dùng ý niệm nói cho cô biết: "Nhiệm vụ là giúp Sơ Tranh thoát khỏi cái chết, chồng cô ấy ngày ngày đều cho cô ấy uống thuốc suy giảm trí nhớ để chiếm đoạt gia sản, khoảng năm năm nữa, Sơ Tranh sẽ biến thành bà cô ngáo ngơ. Giống ngươi."

"Ngươi mới là con vẹt ngu ngốc, hết chỗ để ta nhập vai rồi, muốn ta vừa nhập vai đã chết đúng không?"

"Đây là lần đầu tiên Sơ Tranh gặp cô. Thôi, cố gắng làm nhiệm vụ đi."

Lúc vẹt huynh đi rồi Thường Lạc theo chỉ dẫn của kí ức nguyên chủ đi về nhà, cô bỏ đi bộ y phục thiếu vải này, xem thử trong thẻ của nguyên chủ còn bao nhiêu tiền. Nguyên chủ làm tiểu tam nên tiền cũng khá nhiều, có thể nói sống mà không cần làm gì khác. Cô đi mua những bộ trang phục "thuần Thường Lạc" mặc. Cô mua những bộ y phục tối giản không nhiều màu sắc, áo khoác, trời lạnh như vậy mà cô nàng Lý Thường Lạc lại chẳng có nhiều áo khoác dày, đúng là cái đẹp vượt qua cái lạnh.

"Xin lỗi, áo khoác này tôi lấy trước rồi." Có người giành đồ với cô, cô bèn nói.

Tây Nặc mỉm cười nói: "Nhưng chị thích áo này."

"Em cũng thích, hai chị em mình mặc chung đi." Tri Họa cầm áo khoác trên tay, nhất định không cho Thường Lạc mua được áo khoác.

"Thật xin lỗi, bổn tiên nhân đi mua tổ yến một chút." Mộc Ngư cũng không rảnh rỗi làm trò trẻ con này, phu quân thì phu quân đấy thôi, tổ yến giảm giá vẫn nên đi mua nhanh.

"Để cho nàng mặc đi, trời lạnh vậy mà các tỷ tỷ." Đông Thi nhìn trang phục đơn bạc của Thường Lạc, trong lòng âm thầm chua xót, trời lạnh như vậy mà ăn mặc thật mỏng manh.

"Thôi nhường các cô đó."

Mặc dù không nhớ gì nhưng Thường Lạc vẫn còn bản năng sợ vợ nguyên thủy, các nàng nói muốn mua, cô cũng không dám giành. Một nửa trong Thường Lạc thấy các nàng rất quen, một nửa lại thấy lạ lẫm, cô có cảm giác mình bị cái gì đó khóa lại, rõ ràng cô có kí ức về họ, nhưng lại không rõ ràng chút nào.

"Tiếu Ngôn! Ngươi nói xem giờ này Người dậy chưa?" Tri Họa hô một tiếng, người tên gọi Tiếu Ngôn lật đật chạy lại gần bọn họ. Thường Lạc nhìn thấy người này, cô ấp úng: "Vẹt… ngươi làm gì ở đây?"

"Đi shopping, sắp đến Tết rồi a~" Tiếu Ngôn mặc một thân xanh đỏ tím vàng như một chú công sặc sỡ, rõ ràng là vẹt lại thích giả làm công.

"Vậy… các nàng là ai vậy?"

Tiếu Ngôn cười hì hì: "Tất cả đều là mẹ ngươi đó."

"Mẹ… mẹ ta?"

"Phải a."

Đông Thi có vẻ không hài lòng, nhưng không hài lòng là thế nàng cũng không nói ra nói vào, chỉ im lặng nhìn hai người họ trêu đùa nhau. Tri Họa cùng Tây Nặc lựa quần áo, trực tiếp bỏ qua người kia. Còn Kha sư phụ? Thứ lỗi, đang ở quầy tổ yến tranh nhau từng hộp.

"Người chuẩn bị dậy, mua xong trở về ngay thôi!" Tiếu Ngôn yêu cầu các nàng tập hợp, cùng nhau đi về Thiên giới. Hắn điểm danh, một Đông Thi, hai Tây Nặc, ba Tri Họa, bốn… Số bốn đâu rồi? Hắn hét lên: "Kha Mộc Ngư!!!"

Kha Mộc Ngư ôm theo lỉnh kỉnh túi tổ yến chạy lại chỗ hắn, mồ hôi còn đậu trên trán, nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng miệng thì cười tới mang tai.

"Đã bảo ăn ít tổ yến lại." Thường Lạc không biết vì sao lại nói ra câu này, Tiếu Ngôn nghe vậy cũng giật mình, hắn đưa tay kiểm tra kí ức xem có phải khóa không kĩ không, nhưng hắn vẫn khóa rất kĩ, làm sao nàng ấy có thể nhớ?

Mộc Ngư bĩu môi: "Tiền của vi sư mua, vi sư được quyền ăn."

Tiếu Ngôn cùng mọi người đi đến góc vắng rồi biến mất về Thiên giới, sợ Người mà dậy sớm thì cả đám đều phải bị phạt. Thường Lạc nhìn theo năm người họ, trong lòng tự nhiên lại cảm thấy bình an len lỏi.