Chương 5: Đệ nhất mộng: Hồi đáo Xuân Thu (4)

Vì chỉ có cuối tuần Kỳ Vũ mới ra mái đình đàn hát một lần, vậy nên Thường Lạc sắp mãi cũng không có thời gian cho Kỳ Vũ và Vương Hạo hội họp. Hôm đó Thường Lạc nằm gác tay lên trán suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng nghĩ ra, sáng dậy cô xỏ chân vào đôi hài màu bạc của mình, phóng sang phòng của Kỳ Vũ gõ cửa.

Kỳ Vũ mở cửa nhìn cô, làm cô có cảm giác lúc nào muội ấy cũng có gương mặt dịu hiền như thế, nụ cười nhàn nhạt trên môi, ôn nhu như mặt nước hồ phẳng lặng.

"Biểu tỷ đến vừa hay, muội vừa thêu cho tỷ một đôi hài, tỷ thử xem nếu không vừa để muội chỉnh lại." Kỳ Vũ như thể dự phòng cho chuyện Thường Lạc sẽ đột nhiên nhảy xổ trước cửa phòng mình, vô cùng thuần thục lấy ra một đôi hài đặt dưới chân Thường Lạc. Đôi hài thêu hoa mẫu đơn trên nền hồng nhạt, như tâm tư của một thiếu nữ, lại cao ngạo đạp cả mẫu đơn dưới gót chân, xen lẫn giữa mềm mại lẫn ngạo nhân.

Thường Lạc tháo đôi hài bạc của mình ra để một bên, cô tỉ mỉ xỏ chân mình vào đôi hài mới, sợ chân mình thô kệch khiến biểu muội chê cười. Đôi hài vừa khít với chân mặc dù Kỳ Vũ chưa hề đo, có thể thấy muội ấy khá tinh tế. Một nữ nhân vừa ôn nhu vừa tinh tế thế này lại không xứng đáng hưởng lấy hạnh phúc?

Càng nghĩ về số phận về sau cực khổ của muội ấy Thường Lạc càng không cam tâm, cô quyết định phải giúp cho Kỳ Vũ hạnh phúc. Nếu hạnh phúc đó đến từ Vương Hạo, cô nhất định mang Vương Hạo và Kỳ Vũ đặt một chỗ, an hưởng niềm hạnh phúc cùng nhau.

"Tỷ muốn hỏi muội ngày mai có muốn cùng tỷ đi cầu phúc?"

"Cầu phúc?"

"Phải a."

Kỳ Vũ gật đầu: "Được, ngày mai muội gọi tỷ dậy sớm."

Vậy là đã lên lịch được với Kỳ Vũ, Thường Lạc đi ra khỏi nhà tìm đến chỗ Vương Hạo. Trên tay cô là một bộ y phục mới toanh, cô đưa cho hắn rồi nói: "Ngày mai mặc vào, địa điểm và thời gian ta đều đề vào thư rồi. Ngươi liệu làm theo nhé?"

"Ngươi… làm sao mà tích cực như thế?" Vương Hạo nhìn bộ y phục mới toanh liền biết không phải loại rẻ tiền, tố y như hắn làm sao có thể mơ tưởng được việc mua được một xấp lụa tốt thế này? Nàng ấy có vẻ rất để ý đến việc biểu muội mình có hạnh phúc hay không.

Mà Thường Lạc chọn trong một trăm bộ y phục mới lựa ra được một bộ tốt, có thể vừa mắt với Kỳ Vũ, cô không muốn hắn dùng bộ dạng lê thê này gặp muội ấy. Trong tâm cô cũng muốn Kỳ Vũ nhận được những gì mà nữ nhân cổ đại mong muốn, vì với cô, muội ấy là Kỳ Vũ tài giỏi nhất trên đời.

"Giúp ta lấy lòng muội ấy… Muội ấy là điều trân quý nhất trên đời này."

Kỳ Vũ là điều trân quý nhất trên đời này, cô biết hắn là người trân trọng muội ấy, vậy nên cô mới tin tưởng giao muội ấy vào tay hắn. Hi vọng hắn có thể bảo hộ muội ấy đời đời bình an, một kiếp không lo không nghĩ. Dẫu thứ hắn có thể cho chỉ là một mái nhà đơn sơ, những đứa con nhỏ nhắn, gà vịt vài con. Nhưng Thường Lạc biết Kỳ Vũ là người chỉ cần trái tim, không cần vật chất, cô biết muội ấy sẽ hạnh phúc.

Nói rồi Thường Lạc quay lưng bỏ đi, ngày mai hi vọng mọi chuyện diễn ra suôn sẻ.

Buổi sáng đúng thật là Kỳ Vũ dậy sớm hơn, nàng mặc một chiếc váy đơn bạc màu nâu, mái tóc vấn nhẹ, trên tóc điểm trâm. Dáng vẻ càng thêm phần thanh thuần, nhẹ nhàng. Thường Lạc dụi mắt, nha hoàn đem vào cho cô một thau nước rửa mặt, cô rửa mặt xong liền thay đồ. Kỳ Vũ kiên nhẫn đợi cô chẳng hối một câu, ánh mắt còn câu câu lên ánh cười.

"Đợi ta một chút, muội biết đấy, không có báo thức ta không làm gì ra hồn hết." Thường Lạc nói luyên thuyên, nào là báo thức, nào là không có điện thoại. Kỳ Vũ đôi khi ngu ngơ hỏi lại những thứ đó là gì, cô không giải thích được đành phải lảng sang chuyện khác.

Hai người cùng nhau thỉnh an Thi lão gia, Thi phu nhân rồi mới xuất hành đi cầu phúc. Lúc ở trong kiệu Kỳ Vũ liền đeo mạn che mặt vào, bình thường nàng dùng mạn tương đối dày, người khác đều không thấy được gương mặt của nàng. Nhưng ai cũng nghe danh nàng đệ nhất sửu nữ, thật là thấy hay không thấy đều không còn quan trọng nữa.

Thường Lạc kéo rèm ra nhìn không khí xung quanh tấp nập nhộn nhịp, bình thường ở thời nàng sống con người nào chan hòa tình cảm như thế. Tiếng rao bán của những người bán hàng trên chợ, hòa cùng tiếng đàn sáo của người mãi võ tạo thành một khung cảnh tấp nập. Kỳ Vũ cũng tựa sát đầu cô nhìn ra bên ngoài, thấy rất bình thường nên mới hỏi: "Tỷ nhìn cái gì mà vui vậy?"

Cô quay đầu lại thì thấy gương mặt tò mò của Kỳ Vũ, khoảng cách gần đến mức hơi thở cũng sát bên cạnh nhau. Kỳ Vũ trân người ra nhìn cô, cô cũng trân người ra nhìn muội ấy. Tại sao hai người lại có những phút giây ngại ngùng kì lạ đến vậy.

"A… Chắc tỷ không quen với nơi này." Kỳ Vũ quay lại chỗ ngồi của mình, nói một câu chữa ngượng cho cả hai.

Thường Lạc cũng gãi gãi chân mình, tự nhiên không khí bên trong kiệu lại nóng lên vô cùng, hệt như đang đi xông hơi.

Đi mất một lúc cũng tới được nơi, Thường Lạc đưa tay mình cho Kỳ Vũ nắm, Kỳ Vũ đột nhiên lại chần chờ một lúc mới chịu nắm lấy tay cô bước xuống xe. Vì là Thường Lạc muốn cầu phúc nên cả hai cùng nhau đốt nhang nguyện cầu, trong lòng Thường Lạc âm thầm tính toán, có thể bây giờ Vương Hạo đang đứng bên ngoài đợi hai người.

Đúng thật là vậy, Vương Hạo mặc một bộ y phục tươm tất, tóc tai gọn gàng, mặt mày sạch sẽ đang đứng ở dưới tán cây tùng đợi Kỳ Vũ. Lúc hai người đi ra khỏi miếu Thường Lạc mới chỉ về hướng cây tùng bảo rằng: "Kỳ Nhi, đó là bằng hữu của ta. Muội có muốn chào hỏi một tí không?"

"Bằng hữu? Tỷ có bằng hữu ở đây?"

"Phải, hôm trước muội đàn ở bến sông tỷ có gặp được Vương Hạo, kết bạn liền hảo." Thường Lạc ôm cánh tay của Kỳ Vũ, cùng nhau đi đến gần chỗ Vương Hạo chào hỏi.

Trong lòng Kỳ Vũ cảm thấy có chút không vui, tuy nhiên nàng cũng không thể hiện ra mặt, tỷ ấy muốn nàng đi chào hỏi nàng liền đi chào hỏi. Nói chuyện vài câu với Vương Hạo mà Kỳ Vũ cảm thấy mệt mỏi không thôi, hai người không thể nào có thể nói thêm ba câu nếu như không có sự kết nối từ Thường Lạc. Nàng im lặng nhìn Thường Lạc cố gắng bắt chuyện cho cả hai, trong lòng tư vị hỗn tạp, nàng thấy tỷ ấy có cố gắng giúp nàng hòa nhập với mọi người, lại thấy tỷ ấy cố gắng quá mức. Buồn vui như hai thế lực hỗn loạn.

"Có thể về chưa?"

Kỳ Vũ mở lời nói một câu, Vương Hạo liền thấy mình bị đánh trượt khảo thí, cảm giác buồn đến vô tận.

Thường Lạc nhìn Kỳ Vũ, cô thấy độ khó nâng lên gấp ba rồi. Muội ấy không có cảm xúc ngại ngùng trước Vương Hạo vì người ta thô kệch hơn, nếu là Lâm Sinh, ắt hẳn Kỳ Vũ đã bị hắn ta quay đến độ đầu óc quay cuồng.

Thật khó… Thường Lạc muốn kêu gào trong lòng.