Chương 42: Đệ ngũ mộng: Trư nữ tính

Từ ngày mất đi kí ức, trong lòng Thường Lạc cảm thấy trống rỗng, không biết rốt cuộc bản thân khiếm thiếu thứ gì, chỉ biết thân mình không trọn vẹn. Cô ở nhà tiếp tục làm công việc công sở của mình, đợi chờ nhiệm vụ mới. Chưa đến một tháng vẹt huynh đã bay đến chỗ cô, yêu cầu cô chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.

Lần này Thường Lạc xuyên về Nam quốc thời kì hưng thịnh, nhìn dòng người nô nức qua lại trên phố có thể thấy được mức độ trù phú của nơi này. Thường Lạc quay đầu về phía sau thì thấy Tiểu Phúc đang đứng đằng sau mình, thấy cô đứng lại, Tiểu Phúc cũng đứng khựng lại không dám di chuyển.

"Lần này xuyên về Nam quốc, ngươi chính là con của Nhị vương gia, tên của ngươi là Nam Cung Thường Lạc. Ngươi nhìn y phục của ngươi một lượt đi."

Nghe vậy Thường Lạc mới nhìn thử y phục của mình, là đồ của nam nhân, mái tóc dài cũng được bó gọn lên trên đỉnh đầu, cố định bằng kim quan ánh bạc.

"Nam Cung Thường Lạc là đích tử của Hiển vương, ngày xưa mẫu thân của ngươi là thϊếp thất, trong quá trình mang thai có lớn tiếng bảo rằng ngươi nhất định là nam hài, kết quả sau khi sinh ra lại là nữ, bà liều mạng nói là nam nhân, còn bảo ngươi mệnh yếu vía cần phải đem vào chùa để nuôi dưỡng. Kết quả là Nam Cung Thường Lạc nữ cải nam trang. Nhưng thứ chính ở đây là ngươi không có nhiều thói quen nam tính lắm, còn háo nam sắc, vậy nên kiếp trước bị phát hiện, bị đem bỏ vào l*иg heo ném xuống sông chết."

Thường Lạc nghe bị bỏ l*иg heo ném xuống sông, sóng lưng một trận tê dại, nữ hài là nữ hài thôi mà, cần gì phải tuyệt tình như vậy?

"Vậy nên kiếp này của ngươi phải kiếm thê tử, sống một cuộc sống hạnh phúc chứ không háo nam sắc như kiếp trước nữa, hiểu không?"

"Thật sợ." Thường Lạc vuốt vuốt nơi ngực bị mặc áo ép vào của mình, còn đâu đồi núi trập trùng như ngày xưa, bây giờ biển cả hóa non dâu, cup C biến thành cup A trong tích tắc.

Sau khi lý giải sơ sơ về tình trạng hiện tại của Nam Cung Thường Lạc, vẹt huynh bèn biến mất để chừa lại một cuộc đời cho Thường Lạc tung hoành. Trước tiên hết Thường Lạc về nhà thăm mẫu thân của mình, bây giờ bà không còn làm thϊếp nữa, sớm lên làm vương phi an hưởng tuổi già cùng Hiển vương.

Bà nằm trên nhuyễn tháp thư giãn, nha hoàn ngoan ngoãn ngồi bên dưới đất bóp chân cho bà, vô cùng hưởng thụ.

"Tham kiến Quận vương." Nha hoàn nhanh nhẩu đứng lên hành lễ, mẫu thân của Thường Lạc phượng mâu khẽ liếc sang, hơi cười: "Ngươi thối tiểu tử cả ngày mãi đi đâu chơi? Phải ngươi mà được một chút tri thức như phụ thân ngươi ta đã đỡ lo nghĩ rồi."

Mặc dù là mắng nhưng lại chẳng giống như mắng, Thường Lạc ngồi bên cạnh bà, nắm lấy bàn tay của bà ôn nhu nói: "Mẫu thân, con muốn đi dạo thôi, không phải mãi đi chơi đâu."

"Còn chỗ nào ngươi không đi qua? Còn dạo? Ta sớm gửi ngươi lên núi Cấn học nghệ, sớm lắm là trước con trăng này ngươi đi."

"Học nghệ ạ? Học cái gì ạ?'

"Còn không phải học cái gì võ, hoàng thúc của ngươi võ nghệ tinh thông, ngươi được một móng chân của người ta cũng đỡ lo nghĩ rồi!"

"Huhu…"

Thường Lạc giả vờ khóc mếu, cô cũng quên mất mình đang giả nam trang, mẹ cô liền gõ vào đầu cô một cái mắng: "Nam nhân không phải muốn khóc liền khóc, im ngay."

Vậy là Lạc nhà ta được sắp xếp lên núi Cấn học võ, triệt bỏ lối sống "nữ tính tha hóa" của mình. Còn mấy ngày nữa là kết thúc cuộc đời thong dong, Thường Lạc dùng khoảng thời gian này để chơi bời, khi nào bị ép vào khuôn hẳn hay.

Đi ngang qua một bụi hoa hồng dại, Thường Lạc chợt ngừng lại, không hiểu vì sao lại muốn hái một cành. Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại thích hoa hồng, có gì đó trong cô thôi thúc cô phải hái, có gì đó trong cô nhớ nhung bông hoa hồng đỏ rực kia.

Rốt cuộc tâm ma trong lòng Thường Lạc cũng không thể hướng thiện được, cô hái một bông hoa cầm trên tay đi dạo khắp kinh thành. Trà quán ở thành Trường An khá đông khách, Thường Lạc đến cũng không còn chỗ ngồi, mặc dù nàng chính là Lạc quận vương cũng không thể đối đãi hơn dân thường bao nhiêu, vẫn phải đứng xem.

"Ta nói không là không." Vịnh Thi nắm cánh tay của Ly Ca kéo nàng ấy đi, nàng ấy chỉ cần thấy lão công của mình là liền mắt cũng phát sáng lên, điệu bộ sắp tan chảy kia vừa nhìn là thấy không có tiền đồ, "Đi mau đi, Diêm đế dạo này đi vắng không có nghĩa là mình được la cà đâu, phải kiếm cho xong Thích Nguyệt mảnh."

"Nhưng… tôi có thể nói chuyện với con bé chút không? Một tháng rồi chưa gặp."

Vịnh Thi thở dài một hơi: "Không được, ta không muốn ăn thức ăn cho chó FA."

"Cho tôi một chút thôi… Cô là bán tiên xinh đẹp nhất trên trời dưới đất, còn có tấm lòng thiện lương…"

"Một chút thôi nhé? Trên trán của người kia là ấn kí của Thiên giới, dưới tay lại là ấn kí một chữ Tuyết, là người không đυ.ng vào được đâu. Có vẻ như đang làm nhiệm vụ gì đó."

Ly Ca nho nhã gật đầu: "Được."

Vậy nên khi hai người đi lại gần Thường Lạc, Vịnh Thi dùng sức đẩy Ly Ca ngã vào lòng Thường Lạc, người kia cho dù ngạc nhiên khi có thứ gì va vào người mình nhưng cô vẫn đưa tay ra ôm lại, không cho nữ nhân như liễu mỏng kia ngã.

"Vị cô nương đây… nàng không sao chứ?"

Ly Ca ngại ngùng nhìn đôi mắt trong veo của Thường Lạc, con bé cũng chẳng nhớ gì trước đây, nàng đứng trước mặt con bé lại trông không khác gì người lạ.

"Là em, người hôn tôi hôm trước!" Thường Lạc chợt cười, "Em cũng làm nhiệm vụ? Nhìn em mặc đồ cổ trang đẹp hơn cả đồ hiện đại đó."

"Em? Phải gọi bằng dì!"

"Dì á? Em lớn hơn tôi bao nhiêu?" Thường Lạc cười càng lúc càng sâu đậm, trong lòng thư thái khó tả. Cảm giác trống rỗng mấy hôm nay cũng nguôi bớt phần nào.

"Hai mươi tuổi."

Thường Lạc xì một tiếng: "Không quan tâm, nhìn em trẻ hơn tôi thì gọi bằng em thôi. Em tên là Phó Ly Ca?"

Một tháng nay trong đầu Thường Lạc lúc nào cũng suy nghĩ về người phụ nữ hôn mình trên Thiên giới, người đó tên gọi Phó Ly Ca, còn nói là người yêu cô hơn mọi thứ.

"Phải, Phó Ly Ca… Cái kia…" Ly Ca nhìn trên tay Thường Lạc là một bông hoa hồng, Thường Lạc nhìn theo ánh mắt nàng ấy, thấy nàng ấy nhìn hoa hồng liền đưa bông hồng cho nàng ấy, nói: "Em thích thì tặng em, xin hỏi em có chồng chưa?"

"Chưa…?"

"Vậy em lấy tôi đi, nhìn em với tôi vô cùng hợp đôi, tôi là một người tốt, yêu động vật sống chan hòa, nhất định sẽ đối tốt với em."

"Thật ngại quá, đến giờ đi rồi Ly Ca." Vịnh Thi chen vào cuộc nói chuyện của hai người, bên trên là Người nhìn xuống, ngoài người ra còn cả một đội ngũ quản lý nhân vật có ấn kí "Giải" như cô gái ở đây. Bản thân Ly Ca là người mang tội, mặc dù Vịnh Thi che một lớp chắn trên đầu nàng ấy để cho nàng ấy tự do đi lại nhưng cũng không thể cho nàng ấy ở bên cạnh Thường Lạc làm hỏng nhiệm vụ của người ta. Nếu Ly Ca chen vào, sợ có mười miệng cũng không biện hộ được với ông ngoại khó tính trên trời.

Thường Lạc hỏi: "Hai người là?"

"Tôi là tiểu bán tiên trợ lý kiêm sai vặt cho Diêm đế, còn đây là cấp dưới thời vụ 100 năm của tôi." Vịnh Thi giới thiệu, mẹ cô chính là công chúa con của Người, xét ra cô mặc dù là tiểu bán tiên nhưng vẫn là cháu ngoại của Người. Tiểu bán tiên ở đây tức là cô một nửa là tiên, một nửa là người, là dòng máu không sạch của Thiên giới. Hôm nay hai người phải đi nhặt Thích Nguyệt mảnh, không được chơi bời. "Thôi đi thôi Ly Ca."

"Kiếp sau gả cho con nha, giờ dì phải đi rồi."

Ly Ca bị Vịnh Thi kéo đi trên phố, khi đi lẫn vào đám đông, hình ảnh của hai người chợt biến mất trong không khí.