"Văn quân hữu lưỡng ý Cố lai tương quyết tuyệt."Nghe tin người hai lòng, nên tôi nguyện cắt đứt.
Trong thư của Thường Lạc đề hai câu thơ Bạch đầu ngâm, bài thơ như oán thán số phận trớ trêu, lại như trách móc Ly Ca đã thay lòng đổi dạ. Lúc đó Ly Ca chẳng biết làm gì ngoài khóc, chưa bao giờ lại có thể khóc thoải mái như thế.
Ngày Thường Lạc đi, Ly Ca đứng sau nhà nhìn về hướng máy bay rời đi. Nếu như nàng biết Thường Lạc muộn hơn một chút liền tốt, không luân thường, không đạo lý, không phải sợ hãi sự phỉ nhổ của người đời. Nhưng sự thật là vậy, Thường Lạc là hậu bối của nàng, nàng yêu cô bé tức là không có liêm sỉ.
Nàng nào muốn kết hôn với ai khác? Đó chỉ là thiệp mời giả tạo, giả như gương mặt vui vẻ của nàng khi cười chào Thường Lạc, mặc cho trái tim đau như ai mạnh mẽ bóp lấy, dằn vặt chúng đến không thể thở nổi.
Nàng yêu Thường Lạc, yêu nhất là Thường Lạc, thứ tình yêu sai lầm lạc lối này như dẫn dắt cảm xúc của nàng, khiến nàng tránh không thoát, đoạn không tuyệt. Đợi con bé đi rồi nàng mới trốn trong nhà khóc cho thoả, những ngày Thường Lạc còn ở, nàng giả vờ như bản thân rất vui, giả vờ như con bé chỉ là kẻ ngáng chân của niềm vui này.
Nàng không ổn, một chút cũng không ổn.
Ly Ca… Ly trong ly biệt, ca trong ca khúc.
Nàng sinh ra đã mang số mệnh từ biệt người thân, cả đời không thể nào sum vầy. Chẳng ai biết nàng một đứa con nít làm sao vượt qua được khi mẹ nàng bỏ đi, chẳng ai để tâm nàng lần đầu nàng tới kì, chẳng ai để tâm đến nàng khi nàng thi tốt nghiệp, thi chuyển cấp. Nàng chỉ có bà ngoại, bà ngoại cũng sớm lìa xa nàng. Những ngày cắn răng vươn lên của nàng khó khăn đến mức nàng tự đem mình vào ngõ cụt, chứng trầm cảm bủa vây lấy nàng, nó hằng ngày ngồi trên vai nàng bảo nàng nên chết đi, nên chết đi.
Nàng chỉ có Thường Lạc… Nhưng chính nàng cũng mang Thường Lạc đẩy đi.
Căn bệnh trầm cảm tìm đến nàng như một người bạn cũ, bên trong nàng trống rỗng hệt như một cái xác không hồn, nàng sống mà quên đi mục đích sống. Nàng tìm đến thuốc để chữa bệnh, càng uống lại càng khiến bản thân rơi vào nỗi bi quan vô định, nàng vùng vẫy tránh thoát tất cả cảm xúc kia bằng cách nhìn Thường Lạc hạnh phúc, nhưng tất cả cũng không còn khi Thường Lạc cũng muốn cùng nàng đoạn tuyệt.
Mỗi sáng ngủ dậy nàng chỉ ước nàng chết đi.
Nàng không còn cách nào để hạnh phúc cùng Thường Lạc, cũng không bất cứ người thân nào. Đứng trong căn nhà to lớn sang trọng như vậy càng thêm nỗi bi ai, nàng cần gì giàu có? Nàng chỉ cần được hạnh phúc.
Những đêm bật dậy lúc nửa đêm, mơ màng nhận ra từ nay về sau sẽ không còn Thường Lạc nữa, nàng chỉ có thể tự ôm lấy chính mình, gục đầu vào chân khóc nức nở. Nàng hận mình không thể nào khiến bản thân nàng vui vẻ hơn, nàng hận bản thân nàng yêu trước, lại yêu quá nhiều. Hận nàng đã để cho Thường Lạc cũng yêu mình, nếu con bé không yêu nàng… nàng vẫn có thể đứng từ xa nhìn cô, không phải nhận được sự khinh bỉ của tất cả mọi người.
Đỉnh điểm của mọi chuyện là Thường Hỉ đem chuyện hai người yêu nhau nói cho bạn mình nghe, cửa hàng của Ly Ca trong một đêm dính đầy sơn đen, buổi sáng đi đến cửa hàng thấy cảnh này khiến Ly Ca sững người lại đôi chút. Nàng mở cửa và tiếp tục làm việc của mình. Nhưng người dân không buông tha cho nàng, mọi thứ đều chống lại nàng, Ly Ca khóc cũng không khóc, khiến họ châm biến nàng càng lúc càng hăng.
Một ngày trên cao ánh nắng không còn oi bức, Ly Ca cầm cây kéo đi ra chậu hoa ở kệ cửa sổ cắt đi những bông hoa hồng đang nở rộ. Nàng hôn nhẹ bọn chúng, những cánh hoa tươi mới mềm mượt như nhung, đây là chậu hoa Thường Lạc trồng tặng nàng.
Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cả chậu lại nở đúng bốn bông hoa. Bốn bông hoa hồng nhuận mạnh mẽ nở rộ trong khi tâm trạng Ly Ca u uất đến cực điểm, bốn cành hoa, có nghĩa yêu đến chết cũng không đổi thay.
Nàng mặc một bộ quần áo mới, để hoa ghế bên cạnh rồi lái xe ra vực núi gần bờ biển. Trên trời từng áng mây lười biếng trôi, Ly Ca mệt mỏi nhắm mắt lại cảm nhận cả nhân sinh đằng đẵng.
"Thường Lạc…?"
Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy trong khi nàng chỉ vừa mới gọi: "Thường Lạc đây."
"Con học vẫn ổn chứ?"
"Con vẫn ổn, dì chuẩn bị sao rồi?"
"Dì chuẩn bị xong cả rồi…"
Chuẩn bị trong miệng Thường Lạc là chuẩn bị kết hôn, còn chuẩn bị trong miệng Ly Ca chính là chuẩn bị tự tử.
"Tiền dì có gửi cho chú của con, tiền học đến kì chú sẽ đóng cho con. Còn nữa, trời lạnh con hay sổ mũi, nhớ chăm sóc bản thân mình, đừng để nước mũi lòng thòng nữa."
Thường Lạc đang khóc cũng bật cười: "Con nhớ dì quá…"
"Dì cũng vậy, Thường Lạc, dì phải đi rồi. Con giữ gìn sức khoẻ."
Đó là cuộc nói chuyện cuối cùng của hai người, khi Thường Lạc về tới thành phố cũ, xác của Ly Ca cũng đã được đem hoả táng. Nàng không con không cháu, cũng không ai nhận hương hoả nên được hoả táng ngay sau khi bên pháp y xem xong.
Họ nói với cô xe dì ấy trượt bánh rớt xuống biển, nhưng họ cũng nói với cô dì ấy quá hoảng loạn không tháo dây an toàn ra, chỉ có thể chết yên ắng bên trong xe. Họ nói đó chỉ là tai nạn, nhưng khi nhận xe về Thường Lạc thấy cánh hoa rải rác bên trong xe, cô không còn từ ngữ nào có thể nói ra tâm trạng hỗn độn trong lòng mình.
Dì ấy không phải vô tình mà chết, dì ấy cố tình tìm đến cái chết. Những cánh hoa rơi rải rác bên trong xe nói cho Thường Lạc điều này, dì ấy không tháo dây an toàn mà chỉ để bản thân đợi cái chết đến trong yên lặng, để nước có thể rửa trôi hết thảy tình cảm, hết thảy tội nghiệt dì ấy đã đem đến.
Thấy cửa hàng bị sơn đen làm cho lắm lem dơ bẩn càng khiến Thường Lạc tin rằng dì ấy không phải vô tình chết, càng biết rõ sự thật Thường Lạc càng đau thắt tim lại. Dì ấy chịu đựng hết thảy cũng không kể lấy cô một câu, bao nhiêu tủi hổ giấu vào trong lòng rồi tự mình kết liễu cuộc sống kia. Dì ấy ngu ngốc hết thuốc chữa, tự làm cho bản thân mình đau, cũng làm cho trái tim cô đau.
"Có chuyện rồi, ngươi về nhanh lên." Vẹt huynh ngay lập tức làm cho Thường Lạc chịu một cơn đau thắt tim, cô ôm ngực gục xuống chết ngay trong phòng khách nhà Ly Ca.
Đến lúc phải trình diện rồi…
Người ngồi trên ngai vàng nhìn xuống linh hồn của Ly Ca, gương mặt ánh lên nét giận dữ tột độ. Người đập tay lên thành ghế, nói: "Linh hồn Phó Ly Ca tự tay kết liễu mạng sống của mình, đi ngược lại với lề thói, phạt hồn phi phách tán."
Vẹt huynh cùng Thường Lạc chạy vào bên trong Thiên điện, binh lính không cho Thường Lạc vào nhưng lại cho vẹt huynh vào. Vẹt huynh biến thành người với bộ y phục rực rỡ màu xanh lục, điểm xuyến trên đó là màu vàng, màu cam. Hắn để tay trước ngực, cúi gập đầu xuống chào người trịnh trọng: "Thần khẩn xin có người biện hộ cho linh hồn Phó Ly Ca."
"Tại sao phải biện hộ?"
"Thần nghĩ Phó Ly Ca đang chịu oan ức. Khẩn xin Người nghĩ lại Thường Lạc, cũng nghĩ về nữ vương, cho thần mười phút tra lý lịch của Phó Ly Ca và biện hộ cho nàng."
"Được."
"Người đầy tính khoan dung, thần muôn lần cảm tạ." Vẹt huynh lại cúi gập mình trang nhã chào Người rồi dắt Phó Ly Ca ra khỏi Thiên điện.
Mười phút đó Vẹt huynh phải bay đi nhờ bạn mình điều tra một số điều lặt vặt, để cho Thường Lạc và Ly Ca được ở cạnh nhau. Lúc mặt đối mặt, dì ấy cúi thấp đầu lẳng lặng rơi nước mắt. Thường Lạc ôm dì ấy vào lòng, ngay cả cô cũng không kiềm được cảm xúc của mình: "Dì ngốc quá, sao không đợi con về? Sao không nói để con giải quyết? Con không cần bất cứ thứ gì ngoài dì, hai chúng mình có thể cao chạy xa bay mà? Tại sao dì lại tàn nhẫn như vậy?"
"Dì xin lỗi… Thường Lạc, sáu tháng đó dì thật sự rất hạnh phúc. Cho dù hồn phi phách tán cũng không còn đáng sợ."
"Nhất định không để dì hồn phi phách tán, có hoá bụi, dì cũng phải hoá bụi cùng con."
"Dì có yêu, đó là thật. Thời gian không còn nhiều nữa rồi…"
Minh Vân Xích đang như ẩn như hiện trói tay Ly Ca, càng lúc nó càng hiện rõ ràng hơn, siết vào cổ tay Ly Ca đau nhói. Đến đúng mười phút Người lại gọi cả ba vào trình diện, Ly Ca nhìn Thường Lạc bằng ánh mắt dịu dàng như mọi ngày của mình, khuôn miệng mấy máy ba chữ: "Dì xin lỗi."
"Các con đã chuẩn bị được lời biện hộ cho hành động tự tử chưa?"
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng trong câu hàm chứa thêm một tầng ý nghĩ khác, nhắc cho mọi người nhớ Ly Ca chính là tự tử chết, không phải làm theo cuộc sống mà Người ban cho.
Vẹt huynh đặt tay lên ngực trái của mình, cung kính thưa: "Thần xin được biện hộ cho linh hồn Phó Ly Ca."
"Khi nguyên chủ Phó Ly Ca vừa sinh ra, cha của cô ấy đã mất, để một mình mẹ cô ấy nuôi con. Sau đó một thời gian mẹ của cô ấy cũng bỏ cô ấy lại ở với bà ngoại, cuộc sống của Ly Ca là một chuỗi ngày khổ cực…"
Người chống tay lên cằm, mệt mỏi bảo rằng: "Nhưng nàng ta tự tử vì tình."
"Ly Ca có tiền sử bị bệnh trầm cảm, vì vậy nên nàng ấy mới không làm chủ được hành vi của mình, đôi khi chỉ là do nàng ấy quá u uất?"
"Lý do chỉ có vậy?"
"Tuyết nữ vương."
"Ta không quan tâm!"
Ly Ca nghe hai người tranh cãi xoay quanh vấn đề nàng tự tử, nàng cũng thấy họ tranh cãi như vậy sẽ chẳng dẫn đến đâu. Thế nên Ly Ca thưa: "Là do Ly Ca không thể nào tiếp tục sống, đi ngược ý chí của Người."
"Ngươi kêu nàng im!" Vẹt huynh nổi cáu.
"Nếu dì đã muốn hồn phi phách tán, được, tôi hồn phi phách tán cùng dì!" Thường Lạc quỳ xuống đất, dõng dạc nói: "Tất cả mọi thứ là do người sắp đặt, có sai sót cũng là do người sai, cớ gì phải phạt dì ấy? Nếu không phải Thường Lạc chen vào nhân sinh của dì ấy, dì ấy cũng không như ngày hôm nay!"
"Đừng… Thường Lạc đừng…" Ly Ca nắm cánh tay áo của Thường Lạc, gấp đến độ không biết nói sao.
"Nếu vì lỗi sai của chúng ta mà chịu phạt, vậy người cho con cùng hồn phi phách tán với dì ấy đi."
Người gật gù: "Xét ra cũng là lỗi của ta một lần, nhưng những linh hồn tự tử lúc nào cũng phải chịu phạt. Ta phạt Ly Ca một trăm năm bị lửa địa ngục thiêu đốt, sau đó mới được tiếp tục làm người."
Vẹt huynh ngay lập tức cúi gập người cám ơn: "Thần cảm tạ lòng bao dung của Người!"
"Không được!" Thường Lạc đương nhiên là phản đối, cô làm sao đồng ý được chuyện người mình thương phải chịu lửa thiêu đốt đến trăm năm.
"Tiếu Ngôn! Ngươi xóa kí ức của Thường Lạc về Ly Ca, đừng để nàng ta hồ nháo như vậy nữa."
Nói rồi Thiên binh mời cả ba người ra ngoài không cho làm loạn Thiên điện nữa. Vẹt huynh lựa góc vắng mới thong thả thở ra một hơi, hắn nói: "Địa giới có giao tình với ta, ta đem Ly Ca để ở dưới một trăm năm yên ổn rồi tiếp tục làm người. Ngươi yên tâm. Bây giờ ta khóa kí ức của ngươi lại, khi nào Người cho phép ta sẽ giải."
"Bây giờ sao?" Ly Ca nhìn Thường Lạc, trong mắt tràn ngập sự không nỡ.
"Ừ."
Là Người bảo vậy, vẹt huynh muốn làm trái ý Người nên không dám chần chờ, Người muốn hắn xóa, hắn lại chỉ khóa.
"Con yêu dì." Thường Lạc bây giờ chỉ muốn nói với dì ấy tình yêu trong tim mình, để dì ấy vĩnh viễn nhớ được khi ấy hai người từng chân thật yêu nhau.
"Kiếp sau… nếu có duyên gặp lại, xin con hãy tặng dì một chậu hoa khác, được không?"
"Được, hoa đều vì dì mà trồng."
"Nếu có thể tiếp tục làm người, dì sẽ giữ hoa hồng cẩn thận… Dì yêu con."
Nàng sẽ không để đóa hoa kia cùng nàng tuẫn táng, nếu có kiếp sau, xin được yêu nhau mãi mãi.
Ly Ca nhướn người hôn lên đôi môi của Thường Lạc, vẹt huynh nắm tay Thường Lạc khóa đi mảnh kí ức kia, đem Thường Lạc lại biến thành một trang giấy trắng.
Khi Thường Lạc mở mắt ra thì thấy Ly Ca mỉm cười dịu dàng với mình, đôi mắt cô trống rỗng, bên má vẫn còn lưu lệ. Cảm giác quen thuộc đến độ Thường Lạc đã quá quen với người kia, nhưng cô lại không thể nào nhớ được.
"Thường Lạc, chào con, dì tên Phó Ly Ca, là người rất yêu con."
"Đừng đi…"
Kí ức có thể mất đi nhưng cảm xúc vẫn còn sự vương vấn, cô vô tình nói đừng đi, cũng chẳng hiểu đừng đi là như thế nào.
Chỉ biết cô không muốn người phụ nữ dịu dàng kia rời đi.
Bóng dáng kia vẫn khuất dần, khuất dần. Thường Lạc vội vã chạy theo nhưng không thể nào với kịp, cô không biết mình mất mát thứ gì, nhưng trong tim báo cho cô biết cô vừa mất một thứ rất quan trọng.