Chương 40: Đệ tứ mộng: Ly Ca (9)

Khi hiện thực đập vào mặt Thường Lạc phũ phàng rằng cô chính là người ép buộc dì ấy làm theo ý mình, là cô tự mình đa tình, tự mình si tâm vọng tưởng người kia cũng đáp lại chút ít tình cảm. Hóa ra trước giờ đều chỉ mình cô tự ngộ nhận, hóa ra hết thảy đều là bong bóng, đẹp mắt, khả ái, nhưng lại chỉ trụ lại phút chốc rồi vỡ tan.

Đau.

Cảm giác đau tận sâu trong tâm khảm, không ai nói trước cho Thường Lạc biết cảm giác yêu đương sẽ đau đến thế nào. Ban đầu khi đến đây cô chỉ nghĩ rằng mình sẽ nói yêu Ly Ca, nói xong liền quay trở về, không hiểu sao lại nảy sinh tình cảm rồi lại quyến luyến không thể rời đi.

Cô đóng cửa nhà của Ly Ca lại, đi lững thững về hướng biển lớn. Còn nhớ ngày hôm đó dì ấy hẹn cô ở bãi biển, cả hai cùng nhau nhấp một ít rượu cay nồng, cùng nhau nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Ngày ngày đêm đêm cô đều nghĩ cả hai đang bắt đầu mối quan hệ yêu đương, vậy nên cô chưa bao giờ chuẩn bị trước cho ngày hôm nay, té… mới đau đến thế.

Chia tay, hay còn tệ hơn là chia tay, khi hai người còn chẳng có một mối quan hệ cụ thể để gọi tên. Chỉ biết giờ phút này hai người phải cách xa nhau, không thể lại nhìn mặt nhau như ngày xưa. Khi Thường Lạc vô tình chạm mặt nàng trên phố, nàng mỉm cười thật nhẹ và lướt qua người cô, cô giá lúc đó nàng cúi mặt, cô giá gì lúc đó nàng không thèm nhìn đến cô, để cô còn biết bản thân mình chí ít còn khiến cho nàng nhung nhớ.

Nàng thản nhiên như vậy, rũ bỏ tình cảm của hai người như vậy…

Vẹt huynh nói với cô: "Nhiệm vụ xong rồi thì về đi!"

Nhưng cô cứ nán lại không muốn về, cô muốn ở lại xem cuộc sống của Ly Ca thế nào, nếu nhất định không có duyên phận ở bên cạnh nhau, cô vẫn hi vọng dì ấy được sống tốt sống vui. Dù sự hi vọng này đem đến cho cô niềm đau không khác gì ung nhọt, khiến cô ngày ngày đêm đêm nhắc nhở bản thân rằng mình đã mất đi nàng rồi, không thể nào có thể lại ôm nàng như trước đây.

Cô nhớ dì ấy. Nhớ nhiều như nhưng cơn sóng ngày ngày đổ xô vào bờ, còn nhiều hơn cả ngàn vì sao trên trời cao chiếu xuống đêm hai người hò hẹn. Một nửa trong cô muốn quay trở về, một nửa trong cô lại muốn ở lại, nửa quay trở về ước muốn được khóa đi phần kí ức, chỉ còn lại một mảnh giấy trắng tinh thuần, một nửa muốn ở lại lại không muốn quên đi người kia.

Thường Lạc thi đậu vào một trường chuyên dạy về nhà hàng khách sạn, cô chọn bếp á, thứ mà Ly Ca vẫn hay nấu cho cô ăn. Hai người không ai nói ai, chỉ duy có ngày giấy báo trúng tuyển gửi về, đồng thời cũng là lúc thiệp hồng gửi đến nhà cô. Thường Lạc nhận được thiệp hồng, tay run run mở ra xem thì thấy đúng như cô nghĩ, dì ấy đã quyết định kết hôn.

Trong thiệp hồng đề tên rõ ràng, ba chữ Phó Ly Ca khiến Thường Lạc dường như sắp ngã quỵ. Cô không thể nào ở trong thế giới này nữa, cô muốn trở về, muốn lãng quên đi phần kí ức đau đớn về người kia. Chuyện này ngày đêm dày vò cô, khiến cô cảm thấy thà chết đi còn vui sướиɠ hơn khí sống.

Phó Ly Ca.

Thiệp hồng đề rõ ràng ngày giờ, Thường Lạc muốn khóc nhưng lại cười, không thể nào rơi một giọt nước mắt nào.

Ngày cô sang nơi khác học, đi ngang qua nhà dì ấy thấy chậu hoa hồng của mình đang nằm ở vườn ngoài, có vẻ như là bị vứt ra. Cô để lại lá thư tạm biệt trong hòm thư của dì ấy, khi nào dì ấy rảnh rỗi sẽ đọc. Có lẽ lần này cô đi sẽ không về nữa, hoàn thành nhiệm vụ phải về lại trình diện Người, nhưng cô vẫn nán lại một thời gian cuối cùng để nhìn dì ấy đám cưới, xong đám cưới cô mới chính thức về trình diện.

Ly Ca đứng nhìn một người rời khỏi, có vẻ con bé sẽ không thấy được nàng đang đứng nơi này nhìn ra. Những ngày xa con bé không khác gì địa ngục, chẳng ngày nào Ly Ca có thể thôi nhớ nhung, có thể thôi buồn bã, nước mắt có thể thôi rơi. Nói Thường Lạc buồn, Ly Ca còn buồn hơn gấp bội, nàng còn không thể cho ai biết nàng đang buồn, phải dùng một chiếc mặt nạ vui tươi để đối đãi với mọi người.

Nàng chỉ muốn chết đi cho xong.

Ngày hôm đó Thường Lạc đang tắm thì có tin nhắn đến, Thường Hỉ tò mò ngó đầu vào xem thì thấy là dì Phó nhắn. Cô bé tò mò ấn vào xem thì thấy những tin nhắn tình tứ Thường Lạc gửi cho dì Phó, cảm giác gai ốc xộc lên, con bé đem hết chuyện này nói cho mẹ mình. Mẹ Thường Lạc khi biết chuyện không giải quyết với Thường Lạc trước mà muốn nói chuyện với nàng, hai người ngồi đối diện nhau, bà giận dữ tạt nước vào mặt nàng, mắng chửi nàng bằng những từ ngữ thậm tệ nhất mà cả đời Ly Ca mới nghe lần đầu.

"Em biết em sai… Em xin lỗi chị…"

Là nàng sai, hoàn toàn là nàng sai. Biết Thường Lạc lạc hướng nhưng lại trót đem lòng yêu thương mà chẳng chỉ bảo Thường Lạc đi vào đường ngay, biết bản thân mình không nên yêu Thường Lạc lại yêu đến không còn thuốc chữa. Nàng sai, chẳng có vị luật sư nào có thể bào chữa cho nàng.

"Còn không phải là cô sai? Cô có biết cô ghê tởm đến mức nào không? Bệnh hoạn! Cô mà còn bám con gái tôi nữa tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô."

"Chị có thể đối xử với em thế nào cũng được, đừng làm Thường Lạc buồn được không?"

Bà Văn nghe vậy mới điên tiết lên, cho rằng Ly Ca dùng con gái của mình để đổi lấy sự thương hại, bà thở phì phò, chỉ tay vào mặt Ly Ca tức giận rống: "Mày đừng tưởng tao không biết mày nghĩ gì, mày mà không tránh xa con gái tao, tao cho cả làng cả xóm biết chuyện này!"

"Chị làm như vậy Thường Lạc cũng bị ảnh hưởng, con bé sắp sửa thi đại học… Em xin chị, coi như…"

Lời chưa nói dứt đã bị tát một bạt tay thật mạnh, Ly Ca thấy đầu óc choáng váng, hệt như có cả ngàn vì sao đang bay xung quanh mình.

Ly Ca chẳng những không mắng lại mà còn quỳ gối xuống dưới chân bà, cô thấp giọng cầu xin: "Chị ơi, cho dù chị muốn em thế nào cũng được. Chỉ xin chị đợi sau khi Thường Lạc đậu đại học xong rồi hãy làm lớn mọi chuyện lên, chị muốn em tránh xa Thường Lạc em sẽ tránh xa con bé. Chỉ mong chị cho con bé được thi vào trường nó thích… Chỉ xin chị một điều này thôi. Chị làm ơn… Cả đời em đều mang ơn chị."

"Cô mang cái tư tưởng bệnh hoạn kia đi là được rồi! Không cần lo nó đậu hay không đậu đại học đâu, nhà tôi cũng không có tiền cho nó đi học."

"Em… Em trả… Chị có thể nào giúp em cho con bé đi học không? Em sẽ rời xa con bé…"

"Trước hết, cô tránh xa con tôi trước đi đã." Bà Văn đứng lên đi ra khỏi nhà của Ly Ca, hệt như nơi đây là nơi dơ bẩn không thể đứng lại dù chỉ một chút.

Sau đó bà thấy biểu hiện của Ly Ca, càng nhìn càng thấy hài lòng, công khai bạn trai, còn công khai kết hôn. Bà nghĩ nàng ta sợ hàng xóm chê cười, như vậy cũng tốt, đỡ phải cho con bà dính vào nghiệp chướng.

Ngày Thường Lạc đi, Ly Ca đem chậu hoa hồng để trước cửa để con bé có thể thấy nàng chăm cẩn thận như thế nào. Thấy con bé để thư vào hòm thư, nàng đợi Thường Lạc đi hẳn rồi mới xem, đây là lần đầu tiên trong đời nàng khóc đến thê lương như vậy.

Thường Lạc ở thành phố K đợi chờ ngày kết hôn của dì ấy dù trái tim cô đau như ai mạnh mẽ xé toạc ra, đau đớn không nói thành lời.

Nhưng thứ cô nhận được không phải một cái đám cưới sang trọng, một lời thề nguyền lứa đôi mà là tin tức từ quê nhà gửi đến.

"Dì Phó bị tai nạn xe chết rồi…"

Tám chữ, sét đánh ngang tai, Thường Lạc như chết đứng.