Chương 38: Đệ tứ mộng: Ly Ca (7)

Ngày sinh nhật của Thường Lạc đến, trước đó một ngày Ly Ca đã nhắn hỏi thử xem Thường Lạc có tổ chức tiệc sinh nhật không. Thường Lạc bảo không, mặc dù các bạn của cô muốn tổ chức sinh nhật cho cô, nhưng cô biết có người cũng mong muốn vì cô mà tổ chức sinh nhật.

Vậy nên Thường Lạc an phận ở nhà ăn sinh nhật, ba mẹ cô có nhớ cũng chỉ hỏi vu vơ: "Lại sang nhà kia ăn đúng không?"

Sinh nhật Thường Lạc, Ly Ca đi chợ từ tối hôm trước, sáng dậy tỉ mỉ làm bánh kem, nấu một vài món đơn giản. Thường Lạc nấu ăn rất ngon, bày biện trang trí cũng xuất sắc. Lúc trước Thường Lạc nói với nàng rằng Thường Lạc muốn làm đầu bếp, nàng nấu Thường Lạc ăn những món dở tệ hay bị Thường Lạc chỉ dẫn lại. Không nghĩ gần đây Thường Lạc lại ăn rất ngon miệng, rất hưởng thụ. Ly Ca cảm thấy hết thảy mệt mỏi khi nấu ăn cũng tiêu biến.

Đối với Ly Ca, nấu ăn không hề mệt mỏi, nàng chỉ thấy thất vọng khi Thường Lạc cầm muỗng nhưng lại ăn không ngon miệng.

Bánh sinh nhật cũng là nàng làm cho Thường Lạc, chỉ là bánh bông lan có một lớp kem trắng ngần, điểm xuyến bằng một số trái cây thơm ngon. Với kĩ năng thiết kế như nàng, nàng nghĩ bánh tuy không có nhiều vật trang trí nhưng vẫn được tính là trang nhã. Ly Ca mở nắp nồi lên xem nước dùng nấu mì của mình đã ổn chưa, nàng múc một ít lên thổi vài hơi rồi nếm thử, mùi vị tạm ổn, nếu là Thường Lạc của ngày xưa nàng sẽ rất căng thẳng, nhưng dạo gần đây Thường Lạc đáng yêu hơn rất nhiều, khẩu vị cũng không quá khó khăn.

"Mẹ, con sang nhà dì Phó chơi một chút!" Thường Lạc chạy chân trần từ trên lầu xuống, Thường Hỉ ngồi xem tivi, thấy vậy mới hếch mũi xem thường: "Không có bạn chơi nên mới dính lấy dì Phó à?"

"Ờ, có đứa bạn nào đâu."

Cô lấy đôi giày búp bê trên kệ xuống mang vào chân, hôm nay phá lệ ăn mặc chau chuốt hơn mọi ngày, tóc cũng được kẹp một cái kẹp nhỏ xinh xinh.

Hôm nay là sinh nhật cô, đồng thời cũng là sinh nhật của Văn Thường Lạc.

Bên hiên nhà là một chậu cây hoa hồng cô trồng cả tháng nay, vừa hay hôm nay nụ cũng hơi hé nở, có vẻ trong vài ngày tới hoa sẽ nở rộ ra màu đỏ tinh mỹ. Thường Lạc ôm chậu hoa vào lòng, vui vẻ đi bộ sang nhà của Ly Ca, chắc dì ấy cũng đợi cô lâu rồi.

"Đi đâu mà vui vậy con?" Bác Hinh thấy cô vừa đi vừa huýt sáo, bộ dáng vui vẻ như đang có chuyện mừng nên hỏi một câu. Thường Lạc chỉ trả lời giả lả cho qua chuyện, ôm vững chậu hoa của mình đi đến nhà của Ly Ca.

Sinh nhật, hôm nay là sinh nhật cô!

Thường Lạc bấm chuông nhà dì ấy rồi đứng trước cửa vừa hát vu vơ vừa chờ đợi.

Dì ấy mở cửa có chút vội, mái tóc vẫn còn dính một chút bột bánh, trước ngực vẫn còn đeo một cái tạp dề màu đen. Có vẻ dì ấy đang bận nấu ăn… Nhìn một người vì mình mà trở nên bận rộn, đó cũng là một dạng hạnh phúc, Thường Lạc không hiểu vì sao nguyên chủ lại có thể im lặng lâu đến thế, có thể không trân trọng người phụ nữ trước mặt này, dì ấy từng chút từng chút đều muốn đối tốt với nàng ấy.

"Dì vẫn chưa xong, con ngồi phòng khách xíu nha…" Mặt của Ly Ca đỏ ửng lên vì nóng, trong bếp nhiệt độ vẫn rất nóng, nàng loay hoay bày biện mãi vẫn chưa xong. Thường Lạc đặt chậu hoa lên cửa sổ xong mới đi vào bếp xem Ly Ca đang làm gì, cô cố gắng chen đầu vào trong xem thử món gì đang được nấu.

"Đi ra ngoài một chút đi mà… Dì vẫn chưa xong."

Thường Lạc xắn tay áo lên, bảo rằng: "Để con nấu phụ dì."

"Đừng, để dì tự nấu là được, dì muốn tự tay nấu." Ly Ca lau tay vào tạp dề, nàng kéo Thường Lạc ra ghế của bàn ăn trong bếp, dằn cô bé ngồi trên ghế yên một chỗ.

Thường Lạc thấy gương mặt nghiêm túc của Ly Ca mới cảm thấy buồn cười, dù sao cũng chỉ là một bữa sinh nhật thôi, dì ấy lại dụng tâm đến thế.

"Ăn qua loa một chút là được, dì không cần tốn sức vậy đâu. Dì nấu cái gì cũng ngon, cái gì con cũng thích."

Ly Ca vừa khuấy nồi nước dùng vừa bật cười: "Mọi năm đều đến quán X ăn, năm nay lại muốn dì nấu nên dì cảm thấy căng thẳng."

"Dì đừng nghĩ nhiều quá, dì nấu gì cũng ngon hết."

Một lúc sau Ly Ca mới mang bát mì trường thọ lên bàn cho Thường Lạc, còn đem một cái bánh kem đến, vừa đi vừa hát chúc bạn sinh nhật vui vẻ. Rõ ràng là ở nhà Thường Lạc cho dù ai cũng biết hôm nay là sinh nhật cô nhưng chẳng vui vẻ một chút, chỉ có dì ấy rất vui, chỉ có dì ấy đem đến cho cô cảm giác thế nào là bình yên đúng nghĩa.

Có thể cả thế giới đều không trân trọng cô, vẫn còn dì ấy trân trọng cô.

"Thường Lạc, dì chúc con tuổi mới càng thêm nhiều vui vẻ. Năm nay con phải quyết định xem tương lai của mình sẽ đi đâu, dì hi vọng con sẽ tìm được con được tốt cho mình. Chúc con mọi sự đều suôn sẻ như ý."

Thường Lạc chắp hai tay cầu nguyện, cô thổi một hơi khiến các cây nến đều bị tắt. Dì ấy lúc nào cũng cười dịu dàng như thế, khiến trái tim cô hệt như bị nhúng vào dung nham nóng hổi, chúng bỏng rát, nhưng lại khiến cô như chân chính sống trong tình yêu.

"Tương lai chính là dì, con yêu dì…"

Những lời này thoát ra khỏi môi cô, hệt như một gánh nặng gồng gánh bấy lâu nay rốt cuộc cũng được gỡ bỏ, là Văn Thường Lạc yêu dì ấy, hay chính bản thân cô cũng không tránh khỏi yêu đương? Cô không biết… Chỉ là cô muốn nói với dì ấy cô thật yêu dì ấy, ước gì hiện tại và sau này đều có dì ấy.

Cô nhắm đôi mắt lại, tiến sát lại gần dì ấy đặt môi hôn của mình nhẹ nhàng lên đôi môi kia. Trên người dì ấy vẫn còn mùi hương nhàn nhạt từ dầu gội đầu dì ấy thường dùng, hương thơm len lỏi quấn quít bên chóp mũi, khiến Thường Lạc say mê. Môi dì ấy mềm hệt như một khối kẹo dẻo, chỉ muốn cắn thêm.

"Dì có yêu con không?"

Ly Ca nhắm mắt nghiêng đầu sang một bên, bánh kem trên tay dường như nặng ngàn cân, nàng bê cũng không nổi.

"Không…"

Thường Lạc để bánh kem lên bàn cho đỡ vướng víu, cô ôm lấy người kia, tay để sau lưng kéo người kia vào bên trong vòng tay của mình. Nụ hôn lại như thế quấn quít, nếu mà không yêu, dì ấy nên đẩy cô ra và tát cô một cái, nhưng dì ấy lại để yên cho cô hôn. Thường Lạc trong sự mụ mị còn có cảm giác dì ấy đáp lại mình.

"Dì có yêu hay không?"

Ly Ca lắc đầu: "Không…"

"Vậy dì tát con một cái đi, con mạo phạm dì." Thường Lạc nắm lấy bàn tay của Ly Ca áp bên má mình, định là sẽ tự tát mình một cái nhưng Ly Ca giật tay lại.

Dì ấy ngay cả làm cô tổn thương một chút cũng không dám.

"Dì thật sự không yêu con sao?"

"Thật."

Ly Ca cúi đầu xuống nhìn đôi dép bông trong nhà của mình, cảm xúc trong lòng trào dâng mãnh liệt. Vừa cảm thấy tội lỗi, lại vừa cảm thấy khát khao, nàng muốn khóc.