Chương 32: Đệ tứ mộng: Ly Ca

Sóng biển rì rào từng cơn ập vào bãi cát vàng, trên cao, mặt trời đỏ hỏn như một cái bánh tròn đang dần dần nhô lên khỏi mặt nước, đem ánh sáng đến cho thành phố nhỏ nơi này. Khi Thường Lạc mở mắt dậy cô đang nằm trên một cái giường gỗ loại cũ, tấm ga hình doraemon màu xanh rẻ tiền cùng với cặp gối, gối ôm đồng bộ. Cô biết mình lại xuyên đi làm nhiệm vụ.

Buổi sáng đang ngủ ở phòng của mình thì vẹt huynh bay đến chỗ cô, bảo rằng Người gọi đi làm nhiệm vụ gấp. Thường Lạc đầu tóc còn chưa kịp chải, vẹt huynh lại đem kí ức của cô phong ấn lại rồi đánh cô xuống một nơi mà cô còn chưa biết là đâu.

"Nguyên chủ tên gọi Văn Thường Lạc, năm nay mười bảy tuổi."

"Nhỏ vậy?"

"Ngươi có cho ta nói hết không?"

Thường Lạc ờ ờ, cũng tại cô nhanh miệng quá xen vào câu chuyện của huynh ấy, vậy nên cô im miệng để vẹt huynh nói hết.

"Văn Thường Lạc nguyện đánh bay hồn phách cũng được, chỉ cầu trong kiếp này được nói yêu Phó Ly Ca một lần. Kiếp trước nàng ta quá nhút nhát để nói, cứ giữ trong lòng đến khi chết đi, trong lòng day dứt một tiếng yêu chưa kịp nói."

"Phó Ly Ca có yêu nàng ấy không?"

"Cái này đương sự không biết, Người cũng không biết, nàng ta muốn ngươi nói tiếng yêu thôi, nói sao cũng được."

Thường Lạc gật gù: "Vậy ta có bao nhiêu thời gian?"

"Một năm thôi, một năm để ngươi nói một câu là dài lắm rồi đó."

"Dài thiệt đó, bây giờ ta xông qua nhà Phó Ly Ca nói một cái liền xong."

"Vô vị, ngươi chơi cho đã đi rồi về làm nhiệm vụ tiếp."

Những kí ức của Thường Lạc đều bị vẹt huynh đóng lại, trong đầu lúc nào cũng sạch trơn như một tờ giấy trắng tinh thuần, chỉ có trong tim cô biết được nhất định có chuyện gì đó. Đôi khi tim cồn cào nhớ nhung nhưng Thường Lạc lại chẳng biết cô đang nhớ ai, thương ai, chỉ vậy mà nhớ, nhớ đến da diết.

Căn nhà của Thường Lạc ở không phải là căn hộ cao cấp, chỉ là một căn nhà cấp bốn bình thường như các cô bạn học sinh khác ở vùng ven biển này. Trong phòng cô dán đầy hình các nữ diễn viên TVB thời 90, nét đẹp xinh đẹp mộc mạc. Thường Lạc đứng lên xem xét căn phòng nhỏ này, từng vật dụng đều mang hơi hướng hoài cổ, ngay cả các đĩa nhạc cũng rất xưa, có vẻ như cô nàng Văn Thường Lạc này khá bà cụ non, già trước tuổi.

Đĩa nhạc của Đặng Lệ Quân bản này rất cũ, không phải muốn tìm mua là có thể tìm mua, cô lấy đĩa ra bỏ vào máy hát nho nhỏ để nghe giọng hát ngọt ngào xưa cũ kia. Tiếng hát trong trẻo vang lên, nguyên chủ tuy nhà không khá giả nhưng lại sống rất hưởng thụ, chỉ có duy nhất một tiếc nuối đó chính là chưa kịp nói lời yêu.

Cô nàng Phó Ly Ca kia có thể là ai? Là một cô nàng lớp trưởng mọt sách với tư tưởng phản đối đồng tính, hay là một em gái cấp dưới xinh xắn nhiều người theo đuổi? Người đó là ai mà khiến cho Văn Thường Lạc cho dù chết đi vẫn cảm thấy hối hận?

"Lạc Lạc! Xuống ăn cơm!"

Giọng phụ nữ trung niên vang lên khiến Thường Lạc giật mình, cô với tay tắt máy hát rồi chạy xuống dưới nhà. Người gọi cô là một người phụ nữ tầm năm mươi, theo phán đoán của cô ắt hẳn là mẹ của Thường Lạc, bà đang đem đồ ăn ra đặt lên bàn ăn, thấy cô xuống liền quát: "Còn không đi dọn cơm cho ba ăn, đứng đực ra như vậy làm gì?"

Thường Lạc dạ một tiếng rồi đi dọn cơm, ba cô là một người đàn ông có vẻ có tiếng nói trong nhà, nhìn cung cách uống trà của ông liền biết. Trong khi mẹ Thường Lạc bận rộn nấu cơm ông lại thong thả hưởng trà đọc báo, thong dong đợi cơm dọn xong mới ngồi vào bàn ăn.

"Người đàn ông này là Văn Hiển Trung, là ba của nguyên chủ. Ông ấy ngày xưa là một thiếu gia giàu nức đố đổ vách ở vùng này, vì lấy mẹ cô nên phải từ bỏ gia sản. Mặc dù bây giờ nhà nội cũng không có tiền như xưa nhưng ông vẫn trách mẹ cô làm hỏng tương lai của ông, vậy nên mẹ cô mới cung phụng ông ấy thành hoàng. Mà mẹ của nguyên chủ cũng không phải người xấu, có điều rất hung dữ, nguyên chủ hay bị ăn đòn khi làm sai, mặc dù bây giờ đã mười bảy mười tám rồi."

Lần này vẹt huynh lại tỉ mỉ hơn cả, đem gia đình giới thiệu một lượt cho Thường Lạc nghe. Thường Lạc nghe tiếng bước chân trên lầu xuống, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy người kia đang nhìn xuống mình, đừng nói đây là Phó Ly Ca nha? Thường Lạc âm thầm kêu gào trong lòng.

"Lại, Thường Hỉ, mau mang canh đem ra bàn."

Nghe là Thường Hỉ, Thường Lạc thở ra một hơi, thật sợ muốn chết!

Người kia gương mặt có chút khác cô, đôi mắt cô long lanh to tròn còn người kia chỉ là mắt một mí, đôi môi mỏng nhưng mũi lại cao. Nếu nhìn tổng thể thì sẽ thấy khả ái, chia ra từng nét thì lại chẳng có gì nổi trội.

"Nghe rồi." Thường Hỉ mặt nặng mày nhẹ đi lấy bát múc một bát canh để ra bàn, xét theo những gì Thường Lạc thấy thì cô em gái này thuộc dạng đang nổi loạn, là người không thể chọc vào nổi, Thường Lạc thà chọc phải người điên còn hơn là những người như vậy.

Buổi cơm gia đình trôi qua trong sự trầm mặc, đôi khi bà Văn sẽ nói với ông Văn một vài câu, ông lại ra vẻ kể cả trả lời vài câu lấy lệ. Với ông, lấy bà đã là một ơn phước ông dành tặng, bà không nên đòi hỏi thêm.

Mãi mà Thường Lạc không hỏi ra được Phó Ly Ca là ai, buổi sáng đi học quan sát trong lớp cũng không tìm ra Phó tiểu thư kia, ngay cả lao công cô cũng hỏi tên, không phải Phó Ly Ca. Nếu không phải bạn học, là bạn quen qua thư từ, email sao? Thường Lạc vừa đạp xe đạp vừa suy nghĩ, đi ngang qua căn nhà to to nhất phố liền nghe có người gọi mình.

"Lạc Nhi…"

Cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy một người phụ nữ trưởng thành đang đứng trước cửa nhà gọi mình, nàng ấy có một mái tóc xoăn mượt dài đến nửa lưng, trông vừa giống tiên nga lại vừa giống minh tinh, có điều gì đó vừa trần tục vừa ma mị xen lẫn, khiến nàng ấy đã đẹp còn sâu sắc hơn bất kì ai.

"Lại đây, dì có may một bộ đồ mới cho con. Nghe đâu con sắp đi dự sinh nhật tuần sau đúng không?"

Thường Lạc tuy không biết gì nhưng vẫn gật đầu hùa theo: "Dạ phải."

Người kia mỉm cười mở cửa nhà cho Thường Lạc chạy xe đạp vào, đến khi cô ngồi im ở trên ghế sô pha rồi người kia mới lấy trên bàn ra một chiếc váy mới, nàng đưa nó cho cô rồi bảo: "Đây là mẫu mới nhất, dì may theo số đo của con nên dì nghĩ là sẽ đẹp."

"Dạ, cám ơn dì."

"Một chút con về nhớ mang theo bánh bông lan dì làm về cho mẹ ăn, dì làm hai cái, một mình dì ăn không hết."

"Dạ."

Nói chuyện đưa đẩy một hồi Thường Lạc cũng cáo từ ra về, đến nhà rồi mới nằm trên giường đăm chiêu suy nghĩ, rốt cuộc Phó Ly Ca kia là ai, tại sao cô tìm mãi không ra?

"Làm gì mặt như cứt chó thế?" Thường Hỉ rút điện máy hát ra định đem về phòng mình, Thường Lạc lồm cồm ngồi dậy, cô hỏi: "Phó Ly Ca là ai?"

"Phó Ly Ca? Chị bị điên hả? Gọi là dì Phó."

"Dì Phó?"

"Con mang bánh bông lan dì làm về cho mẹ ăn… Dì may theo số đo của con…" Đầu Thường Lạc như nổ một cái thật to, là dì ấy sao? Thật vậy? Văn Thường Lạc, ngươi làm khó ta rồi!

Thường Hỉ nói thêm một câu xác nhận: "Chứ còn, dì Phó giàu nhất xóm này đó."