Chương 29: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm (8)

"Nàng có sao không? Quỳ có lâu không?"

Bây giờ Thường Lạc còn chẳng kiêng kị chủ tớ, cô gọi nàng xưng ta vô cùng thân thuộc, mà Tri Họa cũng không có ý trách móc nên mọi chuyện cứ diễn ra tự nhiên như thế.

"Không lâu, ta đến xem ngươi bị đánh thế nào. Rõ ràng mồm mép lanh lợi thế kia mà không chịu nổi hai cẩu nô tài?"

"Mồm mép lanh lợi đâu có nghĩa tay chân linh hoạt?" Thường Lạc mỉm cười, cô với tay lấy đồ để quấn tóc lên nhưng Tri Họa cản lại. Nàng nói: "Giờ cũng tối rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, cần gì ta nhờ Tiểu Thúy là được!"

Vậy là Thường Lạc có một buổi tối được nghỉ ngơi khỏe khoắn như thế, sau khi Tri Họa đi cô nằm giang hai tay trên giường, thèm thuồng một chiếc điện thoại để xem phim. Mấy hôm nay phải đi làm nhiệm vụ, bộ phim đang xem dở vẫn chưa được xem hết, trong lòng cồn cào khó chịu. Thường Lạc biết Người và vẹt huynh phong ấn hết kí ức của cô lại, đôi khi cô nằm ngủ mơ thấy nữ tử trên mặt có vết bớt, đôi khi lại là một cô giáo của trường cấp ba nào đó. Cô không biết họ là ai, nhưng trong tim vẫn có cảm giác hai người đó rất thân thuộc, tựa như người thân, tựa như người yêu, nhớ nhung người mà cô còn chẳng nhớ là ai.

Tiểu Yến Tử biết chuyện Tri Họa mang hài tử liền nháo lên một trận lớn, nàng ta lôi trong tủ ra một tấm khăn lớn, đem y phục của mình bỏ vào rồi cột lại vác lên lưng bỏ đi. Ngũ a ca phải thúc ngựa mấy ngày trời, cho binh lính tìm kiếm mới thấy nàng ta đang ở trong nhà Tử Vi, nơi được cho là mầm bệnh đậu mùa của quốc gia.

Ngũ a ca đứng bên ngoài nhìn vào phủ đại học sĩ, hắn không dám vào một phần cũng vì phụ thân của hắn dặn dò rất cặn kẽ các nhi tử của mình, bất kì ai cũng không được bước vào nơi chứa mầm bệnh dù một bước. Vì khi ở bên trong đó không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, cũng không biết người kia mang thứ gì về hoàng cung, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh. Nhưng thê tử của hắn đang ở trong đó, hắn thật sự lực bất tòng tâm, đứng xa xa nhìn vào hết một ngày trời mới trở về Cảnh Dương phủ.

Khi hắn về đến nhà, nha hoàn trong nhà chuẩn bị nước tắm sẵn cho hắn để gột rửa cơ thể, quần áo đang mặc cũng bị đốt sạch, tóc tai gội kĩ cấm túc một tháng. Nhiều năm trước đã từng một lần dịch bệnh nặng nề, người chết chất thành đống chỉ vì một mầm bệnh nho nhỏ, lần này hoàng thượng kĩ càng như vậy cũng không phải vì tính cách khó khăn.

Hai mùa qua đi, cái bụng nho nhỏ của Tri Hoạ bắt đầu lúp lúp sau áo, mỗi khi rảnh rỗi Thường Lạc thường ngồi sờ soạng chiếc bụng tròn vo kia, nói những lời linh tinh với tiểu bảo bảo. Ngũ a ca bận đi chiến trường đánh giặc bỏ lại nhà cửa, thê tử một mình, Thường Lạc lúc đầu có chút bực mình, lúc sau cũng đành chấp nhận.

"Tiểu bảo bảo, hôm nay mẫu thân của con không chịu ăn, hư lắm phải không?"

Tri Họa đang dựa đầu vào gối đọc sách, nghe vậy mới hơi nghiêng đầu nhìn Thường Lạc, thấy Thường Lạc nâng muỗng lên định đút mình bèn lấy sách che mặt lại. Mùi vị của cháo không tệ nhưng nàng lại không buồn ăn, cố chấp chỉ khiến thêm đau khổ, nàng không ăn, nhất định không ăn.

"Ôi, coi mẫu thân con hư chưa nè…" Thường Lạc khuấy khuấy chén cháo, cô sợ cháo để lâu sẽ nguội mà đút mãi đút mãi người kia cũng không chịu ăn. Bây giờ Tri Họa không phải một mình nữa, trong bụng nàng ấy có một tiểu sinh linh, Thường Lạc lo ngày lo đêm chuyện ăn ngủ của nàng ấy, đôi khi cô còn phải tự nhìn gương xem thử đầu có bạc vì lo cho bữa ăn của nàng ấy không. Tri Họa đúng là mẫu thân hư hỏng.

"Ăn một chút đi mà…"

Thường Lạc lại dỗ dành, một ngày mất hẳn nửa canh giờ để dỗ thê tử của người khác ăn.

Tri Họa phồng miệng lên nhất định không mở miệng ăn một muỗng nào. Hai người cứ thế dằn co qua lại, người dỗ người dỗi, không ai vừa ai.

"Ăn một chút đi ta thương."

Không ngờ Tri Họa lại mở miệng ra nhận một muỗng cháo từ cô, trong phút chốc Thường Lạc thấy như một ngàn ánh đèn chĩa vào mình, cô từng bước từng bước lên lĩnh giải diễn viên xuất sắc nhất. Là thỏa mãn, sự thỏa mãn len lỏi trong người, giống như pháo bông được dịp nổ từng cái từng cái trên bầu trời đêm.

"Ngoan, ăn một muỗng nữa ta thương nhiều thật nhiều luôn."

"Thật không?"

"Thật chứ, thương lắm, thương mẫu tử các nàng."

Tri Họa ngoan ngoãn nuốt thêm một muỗng cháo nữa, một muỗng rồi một muỗng, Thường Lạc phát hiện câu thần chú "ta thương" này vô cùng hiệu nghiệm, chẳng mấy chốc mà cháo cũng cạn xuống tận đáy chén, Thường Lạc trút cháo hết ra muỗng rồi đút cho nàng ấy. Nếu biết chỉ cần thương nàng ấy, nàng ấy đã chịu ăn thì cô đã không mệt đến vậy

"Ngũ a ca trở về rồi! Ngũ a ca trở về rồi! Phúc tấn, Ngũ a ca bình yên vô sự, có điều Phúc Nhĩ Khang đại nhân chết rồi."

Nha đầu Tiểu Thúy chạy vào bên trong phòng Tri Họa cấp báo, Tri Họa mệt mỏi day giữa thái dương của mình, mang theo một chiếc bụng lớn đã đủ mệt mỏi, hai người chuyên hát bội đó còn về diễn thêm một tuồng tình thâm nàng sẽ đau đầu đến chết.

Thế nhưng phu quân về không thể không đón, Tri Họa đưa tay mình cho Thường Lạc nắm, cả hai cùng đi ra ngoài đón Ngũ a ca trở về. Tiểu Yến Tử và Ngũ a ca trên mặt dán hai chữ "buồn bã" cực lớn, Tri Họa đon đả ra tiếp, nàng cố gắng không nở một nụ cười như thường lệ, làm gương mặt trầm buồn cho hợp với hoàn cảnh này.

"Chàng trở về rồi."

"Xin lỗi nàng, ta thật sự đang rất buồn."

Tri Họa nắm bàn tay của Thường Lạc, ung dung nói: "Phúc đại nhân hi sinh vì Đại Thanh, ơn đức không sao sánh bằng. Chàng yên tâm thế nào huynh ấy cũng lưu danh sử sách."

Thường Lạc nghe vậy mới giật mình, Tri Họa thường ngày thông minh, nào có thể trong giờ phút này nói ra câu ngớ ngẩn như thế.

"Nhĩ Khang huynh ấy còn trẻ như vậy, ngươi không thấy thương xót sao? Dù sao huynh ấy cũng là bằng hữu của phu quân ngươi, ngươi một giọt nước mắt cũng không rơi được?"

Ngay cả Tiểu Yến Tử cũng trả lời được một câu ghi điểm trước phu quân mình, Tri Họa đủ thông minh để biết những câu nàng ấy nói như thế sẽ làm lạnh lòng phu quân. Là nàng ấy cố ý nói như thế.

"Bây giờ ta muốn nói chuyện với Tiểu Yến Tử một chút, tối nay không thể đến chỗ nàng."

Nói rồi Ngũ a ca bực dọc nắm lấy bàn tay của Tiểu Yến Tử cùng nhau đi về phòng, Tri Họa thầm thở phào một hơi, may phúc mà hắn không qua sờ tiểu bảo bảo của nàng. Lúc này Tri Họa cũng không hiểu tại sao bản thân lại nảy sinh chán ghét phu quân mình đến vậy, nàng càng lúc càng phụ thuộc vào Thường Lạc. Một ngày Tri Họa chỉ để ý Thường Lạc, sáu tháng nay ngày ngày đêm đêm cũng chỉ có Thường Lạc.

Tri Họa còn nghĩ rằng cứ như vậy cả đời lại tốt, với nàng, có Thường Lạc là đủ.