Chương 27: Đệ tam mộng: Luyến nhân tâm (6)

Việc Tri Họa có hỉ chỉ có mình Thường Lạc biết, vì thai trong bụng chỉ mới một tháng, Tri Họa vẫn chưa cảm thấy muốn ói mửa nhiều. Bây giờ thay vì Tri Họa uống trà, Thường Lạc đổi tất cả thành nước ép dinh dưỡng, cô đem cà chua bóp nhuyễn ra vắt lấy nước, pha thêm một ít ngọt vào thành một ly nước ép cà chua thơm ngon, đôi khi lại cắt cam vắt nước khuấy ly nước cam cho nàng ấy uống, bỏ hẳn thói quen uống trà thay nước kia.

Thường Lạc nhẩm tính hết những món tốt cho sức khỏe thai nhi, đồng thời dò hỏi xem tình hình chiến trận như thế nào. Rảnh rỗi một chút cô sẽ vào bếp nấu nướng bữa ăn tốt cho bà mẹ trẻ em, dù sao đứa bé kia phải ra đời khỏe mạnh mập mạp, không được u uất như kiếp trước.

"Ngươi thối nha đầu này, củ sen này là để làm đồ ăn cho Hoàn Châu cách cách, ngươi có mắt nhìn không?"

Rõ ràng củ sen này là Thường Lạc xin ở kho bếp, vẫn còn nằm ở trong giỏ của mình nhưng Tiểu Đặng Tử lại nhất định củ sen kia là của hắn. Tiểu Trác Tử thấy vậy cũng hùa theo Tiểu Đặng Tử, bảo rằng củ sen kia nhất định là của bọn hắn.

"Thứ gì không phải của các ngươi thì đừng giành!" Thường Lạc hừ một tiếng giật lại củ sen của mình, Tiểu Đặng Tử lúc này mới hất hàm lên, mắng chủ tớ cô một tiếng: "Vậy về bảo chủ tử của ngươi đừng có suốt ngày lượn lờ trước mắt Ngũ a ca nữa, có biết Ngũ a ca không phải của chủ tử các người không?"

"Không phải của chủ tử ta? Chủ tử của ta là Trần Tri Họa, là do đích thân lão phật gia ban cho Ngũ a ca, kiệu lớn tám người khiêng, đường đường chính chính trở thành phúc tấn trong Cảnh Dương cung. Ngươi nói xem? Phu thê không được ân ái à?"

"Đồ vô liêm sỉ, biết Hoàn Châu cách cách và Ngũ a ca tương thân tương ái còn muốn xen vào."

Thường Lạc thong thả cắt củ sen của mình, vừa cắt vừa nói: "Chủ tử các ngươi lợi dụng chủ tử của ta để giúp cho huynh của mình, chủ tử của ta còn chưa nói đến."

"Ngươi!"

Tiểu Đặng Tử nhanh chóng dùng võ công của mình đánh Thường Lạc, vì Thường Lạc không có võ nên không thể nào né được, nồi nước chưa kịp sôi bị đánh đổ xuống sàn, một ít dính vào tay cô nóng hổi. Thường Lạc gầm lên một tiếng, cô tháo đôi giày bồn hoa dưới chân mình ra ném vào người bọn chúng.

Hãy xem chiêu pháp ném giày bồn hoa bách phát bách trúng của cô!

Giày bồn hoa bay theo đường cung hoàn hảo đáp vào nơi nhạy cảm của hắn ta, thường thì nam nhân không thể nào chịu nổi nỗi đau này, vậy nên hắn đau đớn hét thất thanh. Tiểu Trác Tử thấy vậy mới xắn tay áo lên lao vào chưởng Thường Lạc một chưởng trước ngực, vừa đánh xong thì nghe tiếng hét lớn vang lên.

Tri Họa mặc dù chân mang giày bồn hoa cần người đỡ nhưng lúc này lại đi rất nhanh, nàng đi hệt chạy vào bên trong nhà bếp, thấy Thường Lạc ôm ngực ngất xỉu dưới sàn nhà liền sợ run cả người. Nàng đưa tay lên tát vào mặt Tiểu Trác Tử một cái, hét lên một tiếng thật to: "Quế ma ma, gọi thái y!"

Quế ma ma nghe gọi mình mới lật đật chạy đi gọi thái y đến, mặc dù người bị thương chỉ là một nha hoàn nhỏ nhoi.

Thái y thăm khám cho Thường Lạc nói rằng cô bị choáng váng, nghỉ một giấc sẽ tỉnh lại. Tri Họa nghe vậy mới vụиɠ ŧяộʍ thở phào một hơi, nàng đi ra khỏi phòng hướng hạ nhân phân phó đem Tiểu Trác Tử, Tiểu Đặng Tử đi Thận Hình Ty chịu phạt mỗi người hai mươi trượng.

Con số hai mươi trượng này không quá lớn nhưng đủ đến khiến cho hai người khỏe mạnh một tháng không thể đi lại bình thường. Từ lúc vào Cảnh Dương cung đến giờ, đây là lần đầu tiên Tri Họa chính thức phạt hạ nhân.

Tiểu Yến Tử nghe nha hoàn Minh Nguyệt Thể Hà của mình thuật lại câu chuyện, nàng ta tức giận chạy sang phòng Tri Họa, chỉ tay vào mặt nàng mà mắng: "Ngươi dám đánh người của ta? Ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi?"

"Tỷ tỷ, chó cắn càng thì phải gϊếŧ, cẩu nô tài vô cớ gây sự cần phải phạt, như vậy mới giữ vững nề thói trong nhà."

Hai cẩu nô tài đó trong lúc nàng không biết dám đánh trọng thương Thường Lạc, nàng thật hận không thể một dao chém chết cả hai. Chẳng hiểu sao bản thân lại nổi lên ham muốn gϊếŧ người như vậy, chỉ biết bản thân mình đang nóng đến độ muốn bốc lửa từ đầu, lửa cháy phừng phực nóng nảy.

"Cái gì mà chó, cái gì mà cẩu nô tài. Đây là người của ta, không phải cẩu!"

Tri Họa phất tay: "Được rồi, Quế ma ma mang hai cẩu nô tài đó đi lĩnh phạt đi."

"Ngươi dám? Ta gϊếŧ chết ngươi hôm nay."

Tiểu Yến Tử chạy như bay về phòng mình lục lọi trên tủ lấy thanh kiếm của huynh trưởng để lại, nàng ta cầm chắc kiếm trên tay chạy đến phòng Tri Họa định chém một nhát. Nhưng kịch tình của Quỳnh Dao nào có suôn sẻ như thế, trong lúc Tiểu Yến Tử truy đuổi Tri Họa để gϊếŧ báo thù thì lão phật gia cùng Ngũ a ca cũng đến, thấy một màn này, lão phật gia mặt mày tối tăm như mùa đông lạnh lẽo.

"Ngươi nháo đủ chưa?"

Tiểu Yến Tử nghe vậy mới thu kiếm lại, kết quả cả hai người đều phải chịu quỳ ở từ đường vì đã làm loạn Cảnh Dương cung. Lão phật gia ngồi trước mặt hai người nàng, bà ngồi trên cao đã lâu, tuy không dụng trí nhưng vẫn là một người từng thắng cuộc, mấy chuyện thường tình như vậy bà đương nhiên nắm rõ.

"Tiểu Yến Tử, ngươi thất xuất phạm phải không ít thứ, không sinh được con, ghen tuông, ác tật, bất hòa, còn cái gì ngươi không dám làm nữa không?"

"Người muốn Vĩnh Kỳ bỏ con thì bỏ ngay bây giờ luôn đi." Nàng ta trợn mắt phồng mỏ tức giận, rõ ràng là Tri Họa sai trước.

"Bẩm lão phật gia, là con không chịu nổi cảnh nha hoàn mình bị hai nam nhân ức hϊếp, vậy nên mới xảy ra cớ sự, mong lão phật gia khoan hồng."

Nói ra một câu nhận hết tội trạng về phía mình, so với Tiểu Yến Tử không hiểu chuyện kia càng lay động lòng người hơn. Lão phật gia chưa lúc nào không hài lòng về Trần Tri Họa, càng lúc càng sủng ái.

"Ngươi cũng biết là ngươi gây sự trước, lão phật gia, là ả gây sự trước."

Ngũ a ca nhanh chóng ngắt lời: "Tiểu Yến Tử!"

Nếu Tiểu Yến Tử không biết nói gì tốt đẹp, hắn nghĩ nàng nên im miệng thì hơn, tránh cho hắn đỡ mất mặt, cũng đỡ mất công bào chữa.

Thường Lạc tỉnh lại, nàng cảm thấy ngực của mình đau nhói ngay cả thở cũng khó khăn, tên tiểu tử thối này ra tay với nàng cũng thật mạnh. Nàng thều thào nói với Quế ma ma: "Ta không uống nước đâu, phúc tấn sao rồi?"

"Phúc tấn bị phạt quỳ với Hoàn Châu cách cách rồi, cũng vì bênh ngươi đó."

"Đi nói với lão phật là phúc tấn có mang rồi, đừng để nàng ấy quỳ nữa."

Phúc tấn có hỉ, một tin chấn động cả Cảnh Dương cung.

P.s: Có thể trong mười mấy ngày tới đây mình sẽ post chậm hoặc có ngày không post, tết mình sẽ trở về với các bạn nha. Đây là dành cho người mới theo truyện lần đầu, mình sẽ không drop, còn các bạn theo mình lâu rồi thì ráng đợi mình nha, mình sẽ viết nhanh thôi.