Chương 15: Ly Bà Bà

Ly bà bà..........5s im lặng. Ly bà bà..............5s không khí xung quanh vẫn là im lặng , hít sâu 1 hơi dài.

L..Y...BÀ....BÀ... , 1 tiếng rống đinh tai nhức óc vang vọng cả tông môn, hù dọa chó gà bay toán loạn

Tại lớp học dạy đàn nào đó,

Teeeng, tiếng dây đàn đứt vang lên, mặt người nào đó hằn 1 vết đỏ dài trên mặt, mặt bắt đầu từ trắng chuyển sang đỏ, các học sinh bắt đầu cúi thấp đầu phong bế lỗ tai, trưởng lão kiêm lão sư hít ...... sâu 1 hơi, tiếp đó quay mặt ra cửa

- Con mụ điên rống cái gì rống, đến ngày thổ huyết saooo...............

tiếp đó chính là lầm bầm lầu bầu từng chữ dường như chỉ có nàng nghe thấy , Ta, Ly, Tiêu, Hồng ,cùng ngươi ,thế bất lưỡng lập..................

Bên 1 lớp khác vẽ tranh , học sinh dùng tốc độ nhanh nhất có thể , phá cửa , đạp tường, chính là nhốn nháo lao ra ngoài như hỏa hoạn, đơn giản vì mỗi lần môn chủ Uyển Thanh 1 rống, chính là sẽ tai nạn, lần này không khác biệt, nữ lão sư Ly Thanh Băng đang vẽ tranh bị tiếng rống làm giật mình chính là làm sổng hàng trăm yêu thú từ trong tranh lao ra ngoài, bàn vỡ , tường sập, cái gì cần vỡ là vỡ, cái gì sập được là sập.

Ly Thanh Băng cầm bức tranh bị bay mất 1 nửa mực trên tranh, đi chậm rãi ra cửa , ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía thư phòng Uyển Thanh,

- phẩy 1 cái, chính là hàng trăm con yêu thú hiện ra trên không trung, hợp lại thành 1 đầu trông rất khủng bố, có cánh, có sừng, có vòi, có đuôi, không ra hình thù gì, ko thuộc cái gì chủng tộc yêu thú, 1 phát lao nhanh về phía phát ra tiếng rống.

Bùm , yêu thú bị 1 chưởng vô hình từ trong phòng lao tới đánh tan , yêu thú lại biến thành mực nước bám vào vách tường thư phòng Uyển Thanh.

Chuyện tương tự như vậy đồng thời sảy ra còn rất nhiều, ở các lớp học phản hồi trở lại, đây không phải lần đầu các nàng gặp tai nạn như vậy, giờ này đang giờ lên lớp, học sinh đang chăm chú nghe giảng, lão sư đang say sưa giảng bài..... chính là như vậy 1 không khí ...thật có chút không biết phải nói gì.

Ha Ha Ha Ha tiếng cười như chuông bạc từ cánh cửa chính không xa vọng tới, 1 người phụ nữ chừng 30 tuổi, quốc sắc thiên hương, kiều mị ướŧ áŧ, đôi mắt sếch hơi vểnh ngược lên,gương mặt trái soan, đôi mắt màu xanh nước biển , cái mũi dọc dừa, đôi môi chúm chím đỏ tươi, phải nói là tuýp mặt điển hình của mỹ phụ dâʍ đãиɠ câu dẫn nam nhân, thè lưỡi liếʍ liếʍ môi chính là đủ khiến nam nhân phát điên lao tới cắn xé,

- bộ quần áo màu trắng rộng , nhưng áo phần ngực lại tách ra làm 2 nửa ôm sát vào 2 vυ", được kết thúc viền áo bằng những mảng vải ôm chặt vào vυ", giống như là 2 bàn tay tóm vào 2 cái vυ" tách chúng ra,áo chính là từ ngang 1 nửa 2 vυ" giật xuống đến trên rốn. quần từ cái hông xuống cái mông được bó sát nổi lên. còn lại giật xuống dưới chính là dần dần mở rộng ra,

- Đi hình chữ S, đi 1 bước mông lắc 1 cái, 2 cái ngực tùy theo va đập vào nhau. uốn éo uốn éo, đi rất chậm, rõ ràng chỉ có mấy mét mà nhìn cảm thấy như xa cả trăm mét, lắc mãi lắc mãi không thấy đi tới cửa, đối với nam nhân thì hình ảnh này chính là càng lâu càng tốt, ngắm chính là được càng nhiều, nhưng đối với nữ nhân mà nói, chính là ngứa mắt kinh khủng, thật sự là gọi đòn,rất có cảm giác muốn sung động, lao lên 1 quyền đánh nổ.

- Thân hình uyển thanh đang run rẩy, mặt đang đỏ lên, khói đang xì ra bốc hơi trên đỉnh đầu, đứng bên cạnh Miêu Lan cũng không thể nhịn được nữa lên tiếng.

- Miêu Lan : Lão Hồ ly vô mao, diễn cho ai nhìn

- Ly bà bà : Con mèo nhỏ đi đực nói ai?

- Miêu Lan : Nói tiếng người đừng sủa

- Ly Bà Bà : Ta không phải chó

- Miêu Lan: Hồ ly cùng chó 1 dạng

- Ly Bà Bà : Ngươi tin hay không ta để ngươi trụi lông

- Uyển Thanh : *Đủ *

- Uyển Thanh : 2 người các ngươi mỗi lần gặp nhau không thể không cãi vã được sao?

- Miêu Lan: Miêu cùng cẩu thế bất lưỡng lập.

- Uyển Thanh : nàng thế nhưng không phải cẩu

- Miêu Lan : Cẩu cùng hồ ly 1 dạng

- Uyển Thanh : Cẩu chỉ có 1 cái đuôi, hồ ly có 9 cái đuổi, cẩu cũng không có đẹp như hồ ly

- Miêu Lan : đó chỉ là bề ngoài, bên trong đều thối giống nhau.

- Uyển Thanh liền lười cùng nàng tranh luận, quay sang nhìn lan bà bà.

- Uyển Thanh: lan bà bà, ngươi lần này lại đi đâu?

- Ly Bà Bà : Xuống núi câu dẫn nam nhân

- Uyển Thanh : Nói tiếng người

- Ly Bà Bà : Bắt được 1 tên chuột nhắt dưới chân núi, còn chưa kịp tra khảo thì nghe tiểu thư gọi, liền lập tức trở lại

- Uyển Thanh : Nếu là người của nhị ca, tra hỏi xong gϊếŧ bất luận tôi, ném xuống xuối cho cá ăn.

- Ly Bà Bà : Tiểu thư, người không định 1 lần nghe nhị thiếu gia giải thích sao, đã 300 năm tiểu thư còn hận nhị thiếu gia như vậy?

- Uyên Thanh : Người không hiểu

- Ly Bà Bà: Ta nói ta hiểu

- Uyển Thanh: Ngươi lại hiểu cái gì ?

- Ly Bà Bà: Nhị thiếu gia không phải người như vậy, ta tin tưởng nhị thiếu gia

- Uyển Thanh: Đủ, đừng nhắc lại chuyện này, bằng không ngươi chính là đi theo hắn.

- Đúng lúc này 1 đệ tử chạy đến bẩm báo

- Đệ tử : Hồi trưởng môn : nữ nhân bà bà vừa giao kia đã khai, nàng là người của nhị thiếu gia phái tới đưa tin, đã có tin tức của tứ tiểu thư.

- Uyển thanh :Giiiiết.....

- Ly Bà Bà : Tiểu thư,người này không thể gϊếŧ

- Uyển Thanh :Vì cái gì

- Ly Bà Bà : Nàng là người nhìn tứ tiểu thư lớn lên từ nhỏ đến lớn. giống ta và người vậy.

- Uyển Thanh :Là Ly bá mẫu sao? , nàng muốn cầu ta cho người cùng nàng đi tìm tứ muội ?? , nàng liền như vậy xem thường ta? dù gì ta cũng là tỷ tỷ của Uyển Lạc, cho dù nàng không cần cầu, ta cũng sẽ cho người đi tìm làng, Ly bá bá chính là xem thường ta như vậy?

- Ly Bà Bà: Tiểu thư không cần cả nghĩ như vậy , nàng là sợ bị tiểu thư gϊếŧ

- UT :Ta khi nào muốn đem nàng cho gϊếŧ ??

- Ly Bà Bà: Chính là vừa xong, nếu không phải ta ngăn cản , nàng chính là đã chết.

- Không khí trong phòng đột nhiên an tĩnh......

- bà bà đây là hố người, muốn ta hủy bỏ môn quy, gặp người của nhị ca liền gϊếŧ? ta đường đường là môn chủ, lời đã nói ra nặng tựa ngàn kim, làm sao có thả năng thu hồi

- Uyển Thanh : Ly bà bà , người dẫn thêm mấy đệ tử ưu tú , vừa là đi lịch luyện vừa là đi tìm tứ muội, gặp được nàng liền đưa nàng về, nếu nàng không chịu về nhất định bảo vệ nàng chu toàn, nhớ mang quang cầu ngàn dặm theo người thường xuyên liên lạc gọi về. Ta thế nhưng là rất muốn biết, nàng vì cái gì lặng yên không tiếng động chạy tới đó, ra đi không 1 lời từ biệt, nàng còn coi ta là tỷ tỷ của nàng sao..

- Không khí xung quanh Uyển Thanh chợt chở lên vặn vẹo, khí tức không ngừng phát ra, nàng đang mất khống chế, nhị ca nàng phản bội nàng, vì muốn 1 mình thâu tóm gia tộc, xưng bá thần vực, ko ngần ngại xuống tay với nàng, người mà nàng từ nhỏ sùng bái, ngay cả đại ca cũng bị hắn hạ thủ, Tứ muội cũng phản bội nàng , bỏ đi không lời từ biệt, nàng cảm thấy nàng quá ngây thơ, người thân bên cạnh nàng từ nhỏ tới lớn, ai cũng coi thường nàng, đều cho nàng là con ngốc,

- Bỗng dưng 1 làn gió mát phả vào mặt, 1 mùi thơm ập vào mũi, thứ gì đó mềm mại áp vào mặt nàng, 1 tiếng nói nhẹ nhàng ấm áp vang lên:

- Ly bà bà: Con ngoan đừng khóc, trên đời này ngoại trừ mẫu thân con,không ai hiểu con bằng ta , sẽ có ngày ta tìm được chứng cứ, mọi chuyện đều là Khổng Sở Tuyên quỷ kế, lạc nha đầu rời đi không lời từ biệt chắc chắn phải có nguyên do không thể nói cho ai biết, chỉ cần ta tìm tới, sẽ rõ ràng, tứ nha đầu thế nhưng là trước nay chưa từng làm điều gì có lỗi với ai.

- Tiếng khóc trong phòng vang lên, Uyển Thanh úp mặt vào bộ ngực sữa to đùng đoàng của ly bà bà khóc ướt sũng cả mảng lớn, nàng nhiều ngày luôn nằm mộng nhị ca nàng gϊếŧ nàng, nàng cũng không phải thực sự là con ngốc, vẫn luôn điều tra, nhưng suốt 300 năm kết quả vẫn là trực chỉ nhị ca nàng, nàng cũng chỉ là 1 nữ nhân, không có cứng cỏi như bề ngoài nhìn thấy như vậy. Ủy khuất 1 lần, thế nhưng là đã 300 năm chưa giải...