Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Game Tại Dị Giới

Chương 21: Tự bạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng Minh vừa kịp cảm thán thì bên kia chiến trường, gần như đã đến hồi kết, Hàn tri chu hai mắt bị bắn hỏng, chỉ còn cách nhắm mắt đánh bừa, chiến đấu nghiêng hẳn về 1 bên, kết quả đã rõ ràng rồi.

Thế nhưng đâu ai biết trước được điều gì, Hàn chi tru uất hận không cam lòng, người nó đỏ rực lên, các chân nhún xuống động tác như lấy đà. Không ổn, Hoàng Minh sợ hãi, đây là tự bạo, hắn đã chơi game chục năm qua rồi, kiểu này trong game chính xác là tự bạo. Lấy thân mình làm đòn tấn công cuối cùng, uy lực thì khỏi phải bàn cãi. Nếu mà không có sự di chuyện hợp lý, đội trưởng giỏi, thành viên nhóm kỉ luật cao thì nhất định sẽ bị toàn diệt không qua ải. Nhìn con nhện này biểu hiện, Hoàng Minh thói quen của game thủ hàng đầu đã quay lại, hắn nhún người, hai chân lấy lực, ánh mắt sắc bén quan sát địa hình xung quanh, chuẩn bị chuồn ngay tức khắc. Nhưng mà hai người còn lại thì làm sao, hắn vội nghĩ, lúc này hắn như quên mất là lão già kia thực lực

Bên kia đoàn đội cũng đã nhận ra, lập tức rút ngay tức khắc, kẻ thù tự bạo ngu gì mà k chạy, nhất định còn phải chạy xa nữa là khác. Lập tức chiến sĩ giơ khiên đỡ lên, hộ tống pháp sư lui về, hết sức bài bản. Vậy mà, vù!

Hàn chi tru nhảy lên, hướng nó tiến tới lại là nơi mà Hoàng Minh cùng lão già và Linh San. Hoàng Minh nhìn mà cười khổ. Con mẹ nó không đen như vậy chứ. Chạy là không kịp rồi. Lại phải anh hùng cứu mĩ nhân thôi. Mọi người bên kia thì thật sự bất ngờ, không ngờ Hàn chi tru lại bay lên đáp trúng giải thưởng như vậy. Kim thúc bên kia thì lòng như lửa đốt, Linh San cháu gái hắn chỉ là luyện khí kì, làm sao đỡ được vụ nổ này. Hắn lo lắng như vậy, nhưng lúc này có tiến qua cũng là không kịp rồi. Mong sao lão bát đản kia lợi hại thật sự như lời đoàn trưởng nói.

Linh San ngơ ngẩn nhìn Hàn Chi tru đáp cái rầm phía trước, hàm răng bén nhọn, cái miệng đỏ au to như cái thúng. Nàng run bần bật, từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này. Nàng sợ hãi ngồi bệt xuống, tay chân nhũn ra. Muốn chạy mà thân thể không sao tự chủ được. Nàng đã nghĩ tới cái chết, nàng sợ, sợ phụ thân sẽ đau lòng lắm khi nàng xảy ra chuyện. ai sẽ nấu cơm, ai sẽ làm nũng người đây. Còn tiểu bạch của nàng nữa. Ai sẽ chăm sóc nó. Đầu óc nàng đã nghĩ tới biết bao nhiêu chuyện. Bỗng nhiên, vụt, một thân ảnh bỗng chốc xuất hiện, chắn trước người nàng. Thân ảnh mặc bộ đồ kì lạ, không cao lớn, thế nhưng nàng cảm thấy sự an toàn ở đâu ra bao trùm thân thể. Hắn ta, hắn ta đang làm gì..

Hoàng Minh đứng chắn trước người Linh San đối đầu với Hàn chi tru, hắn dự định lộ thực lực dùng đa phân thân thuật làm bức tường chắn. dùng toàn bộ năng lượng để tạo phân thân. Mỗi phân thân đều chịu được một kích nhất định. Một bức tường người nhất định sẽ cản được lần tự bạo này. Hắn quay lại, hét lớn:

- Lão tiên sinh, đưa Linh San rời đi đi. Ta sẽ cản hậu!!

Hành động và câu nói này của hắn làm cho mọi người ở đây, mỗi người một cảm nhận.

- Khá lắm nhóc, đàn ông là phải thế!

Một trung niên chiến sĩ bên kia hét lớn phấn khích, mất người bên cạnh cũng đều đồng tình. Là một Chiến sĩ nhiệt huyết, bọn hắn luôn luôn là người xông lên trước tiên. Không sợ nguy hiểm.

Đám pháp sư kẻ gật gù, kẻ tặc lưỡi,

- Phế vật còn định tỏ vẻ anh hùng!

Tên pháp sư trẻ bĩu môi, hắn có lo lắng cho Linh San, Cô gái xinh đẹp này là đối tượng mà hắn theo đuổi mấy tháng nay. Không phải là con gái của Đoàn trưởng dong binh thì hắn đã dùng sức mạnh cưỡиɠ ɧϊếp rồi. Lẫn này được dịp đi chung, hắn đang thể hiện phong độ rất tốt. Rất có ấn tượng với người đẹp. Thế nhưng không hiểu sao lòi ra tên phế vật này. Tự nhiên là thanh niên hắn coi như kẻ định cướp người tình, một tên tiểu tử phế vật ở đâu ra cũng đòi tranh phong với thiên tài như ta.

Mặc dù yêu thích Linh San nhưng hắn còn quý mạng sống của mình hơn, dại gì lao vào tỏ vẻ. Chắc chắn chết rồi, ngoài đời còn bao mĩ nữ đang chờ hắn sủng hạnh. Không thể vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng được. Mà cho dù có ý định cứu thì hắn cũng không làm sao được, khoảng cách khá xa. Dùng pháp thuật bắn tới thì chỉ làm cho hàn chi tru tự bạo nhanh hơn thôi.

Ngay lúc Hoàng Minh chuẩn bị kết ấn thì tiếng nói khàn khàn từ sau lưng hắn phát ra:

- Tiểu tử khá lắm, có chí khí, nhưng ngươi không gánh được đâu, lui lại!!

Lão già Áo xám tiến lên, con hồ li trên vai lão thì rực sáng, ba cái đuôi của nó dựng đứng lên, mồm gầm gừ.

-Mạc Li, sử dụng hỏa Nham tường!

Hoàng Minh lui lại, hắn bế luôn Linh San đang mềm oặt lên rồi mùi lại sau vài bước. Mùi thơm thiếu nữ xộc vào mũi hắn, nhưng trong lúc này, hắn lại cực kì tỉnh táo quan sát phía trước, nếu không ổn thì hắn sẽ cố gắng đưa tiểu nha đầu này chạy nhanh nhất. Hoàng Minh không để ý nhưng Linh San lại khác. Nàng thân hình bị Hoàng Minh ôm vào lòng, ngượng ngùng mà không biết làm sao, người nàng vì sợ quá mà không có chút sức lực nào. Chỉ biết mặc kệ cho hắn chiếm tiện nghi. Thế nhưng từ nhỏ tới lớn nàng chưa tiếp xúc với nam nhân nào gần như vậy ngoài cha nàng ra. Càng nghĩ càng ngượng, hai má nàng đỏ hây hây, ánh mắt trộm nhìn khuôn mặt của Hoàng Minh.

Lúc này Hoàng Minh nào biết được, hắn còn đang chú ý vào phía trước. Con hồ li nghe được lệnh của chủ, bay vọt xuống. Ba cái đuôi đỏ rực cắm xuống mặt đất. Nó gào lên một tiếng, một bức tường lửa nóng rực bỗng từ đâu vọt lên từ dưới đất, cao phải tầm 3 mét, che kín phía trước. Chưa kịp cảm thán, Hoàng Minh nghe thấy tiếng uỳnh một cái như bom c4 nổ vậy. Thân thể Hàn chi tru nổ tung, hàn khí bắn ra, năng lượng lạnh lẽo trải dài trên vách động. nhiều nơi sụp đổ ngay tức khắc. Bức tường nham thạch kia rạn nứt cực kì lớn, chằng chịt như mạng nhện, thế rồi 3 giây sau nó vỡ tan tành, thế nhưng nhiệm vụ của nó cũng đã hoàn thành. Mọi người ai lấy đầu thở phào. Thầm lặng yên đánh giá lão giả áo xám kia. Vid từ lúc khỏi hành đến giờ bọn hắn mới thấy lão Lộ thực lực.
« Chương TrướcChương Tiếp »