Chương 6: Đội Trưởng Mỹ Nữ Đường Yên Mộng

Mấy người Tiếu Nhất Minh đi rồi, chỉ còn lại Mục Vân Đông ở trong phòng thẩm vấn, cả buổi tối đều không có một người nào tới liếc mắt nhìn anh một cái.

- Hệ thống ơi hệ thống, anh nói lần sau anh có thể khen thưởng một ít đồ vật phòng thân lợi hại hay không, hoặc là làm cho tôi trở nên mạnh hơn cũng được, bằng không sẽ không tùy tiện bị người khác bắt nạt như vậy.

- Bớt nói nhảm, thưởng cái gì thì anh nhận cái đó, bằng không lần sau cái gì cũng không cho.

Giọng nói lạnh như băng của hệ thống truyền đến.

- Hừ! Thật nhỏ mọn, ngay cả một ý kiến cũng không thể đưa ra, hệ thống số 3 tự anh đi tìm đi.

Mục Vân Đông cũng tức giận.

- Ký chủ tốt, lần sau chú ý.

Hệ thống lập tức thay đổi giọng điệu lấy lòng.

- Vậy còn được.

Tâm tình của Mục Vân Đông có chút tốt hơn, nhưng hôm nay khen thưởng có hơi nhiều, không biết có phải bởi vì đồng thời xem bệnh cho mấy người hay không.

- Hệ thống đại đại, có phải đồng thời cứu trị nhiều người thì được khen thưởng sẽ nhiều hơn hay không.

Mục Vân Đông hoàn toàn quên mất vừa rồi đã tức giận với hệ thống, lại bắt đầu hỏi.

- Đương nhiên là đúng rồi, nhưng hôm nay người anh cứu không giống, vừa rồi anh cứu bốn người đều vì an toàn của nhân dân mà liều mạng.

Thì ra là vậy, bốn người vừa rồi đều là cảnh sát, bọn họ đều đang liều mạng trên con đường nguy hiểm.

Nói chuyện phiếm với hệ thống một phen, Mục Vân Đông nhàn rỗi không có việc gì, bắt đầu nghiên cứu kim châm và《Thượng Cổ Kim Châm Thuật》.

Chỉ thấy anh mở ra một cái hộp cổ kính, trên hộp có một hàng kim châm, dưới đáy có một quyển bí tịch cổ xưa《Thượng Cổ Kim Châm Thuật》.

- Mẹ nó, chữ gì mà cứ như nòng nọc thế này, sao mà hiểu được.

Mục Vân Đông choáng váng.

- Ký chủ không cần lo lắng, lập tức phiên dịch cho anh.

Mục Vân Đông không kịp suy nghĩ, nhất thời một luồng tin tức phức tạp như điện lưu tràn vào trong đầu của anh, ròng rã mười mấy phút tin tức này mới truyền xong.

Tâm niệm của anh vừa động, tức khắc những tin tức này xuất hiện rõ ràng ở trong đầu, căn bản không cần lý giải như thế nào cũng có thể làm cho rõ ràng, ngay cả thao tác kim châm như thế nào cũng rõ ràng.

- Thật tốt quá, có nó rồi, sau này có thể thả ra xem bệnh cho người khác, không giống như bây giờ người khác đều cho rằng tôi đang lừa đảo.

Mục Vân Đông nghiên cứu Kim Châm Thuật một buổi tối, mãi đến bình minh một vị mỹ nữ xuất hiện ở phòng thẩm vấn.

Đường Yên Mộng mang theo một hộp bữa sáng đặt lên trên bàn:

- Tôi cho người mua bữa sáng cho anh, anh ăn đi.

Mục Vân Đông nhìn Đường Yên Mộng trước mắt, hôm nay cô mặc cảnh phục, cả người lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang.

- Để Đường đội trưởng tự mình mua bữa sáng cho tôi, thật là quá cho mặt mũi!

Một đêm không ăn gì, Mục Vân Đông thật sự đói bụng, anh không khách khí nữa, vừa ăn vừa đánh giá mỹ nữ trước mắt.

Trải qua ngày hôm qua trị liệu, khí đen trước ngực Đường Yên Mộng đã biến mất bảy tám tầng, vẫn còn có hai ba tầng.

- Anh nhìn tôi làm gì?

Đường Yên Mộng bị nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, có chút tức giận.

- Xem bệnh của cô đã khỏi tới mức nào, thật ra ngày hôm qua nếu cô kiên trì một chút thì tôi có thể chữa khỏi cho cô.

- Anh còn dám nhắc đến chuyện ngày hôm qua à?

Tưởng tượng đến chuyện ngày hôm qua, Đường Yên Mộng tức giận, không biết ai đã gửi video ngày hôm qua lên mạng, tuy cô tìm người đúng lúc xoá, nhưng rất nhiều người trong đội còn cho rằng cô thật sự bị người ta giở trò lưu manh.

- Thế nào? Không phải đến bây giờ cô còn cho rằng tôi đang giở trò lưu manh chứ?

- Cũng không phải, chỉ là không tin...

Đường Yên Mộng có chút ngượng ngùng, cô không ngờ lại có phương thức chữa bệnh kỳ lạ như vậy, thật ra ngày hôm qua cô có đi tìm bác sĩ, nhưng sau khi kiểm tra thì tế bào ung thư của cô đã giảm bớt 70%.

Nhưng đến bây giờ cô vẫn không thể tin được là thanh niên trước mắt này thật sự chữa bệnh cho cô.

- Cô không tin cũng không trách cô, dù sao thì người có phương pháp chữa bệnh giống tôi không nhiều lắm, nhưng sau này chắc là sẽ không như vậy nữa.

Mục Vân Đông cười cười, anh đánh một cái hộp bên cạnh, lộ ra kim châm bên trong.

- Tôi am hiểu châm cứu, chuyện ngày hôm qua quá gấp, kim châm của tôi còn chưa có tiêu độc, chỉ có thể tạm chấp nhận, hy vọng Đường đội trưởng không để ý.

Mục Vân Đông tùy tiện đưa ra một lý do, thật ra ngày hôm qua anh còn chưa có kim châm, nhưng anh vẫn không thể thật sự bị phán tội lưu manh, vậy còn làm cái gì nữa.

- Thì ra là vậy.

Đường Yên Mộng cũng biết châm cứu, nhưng cô không ngờ châm cứu lại có thể trị khỏi bệnh ung thư của cô.

Mục Vân Đông ăn sáng xong, lấy kim châm cứu quơ quơ trước mắt Đường Yên Mộng:

- Đường đội trưởng, có muốn chữa khỏi chỗ bệnh còn lại hay không?

- Hiện tại? Nơi này chính là phòng thẩm vấn.

- Thế nào, làm chuyện như vậy còn phải chọn nơi nào?

Mục Vân Đông buồn bực, chuyện mấy phút còn phải kén cá chọn canh, phiền phức.

- A ngại quá, không phải thời điểm chúng ta nên tới?

Đúng lúc này, Tiếu Một Minh, Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi bay tới.

- Các người đứng lại? Có ý gì?

Đường Yên Mộng cả giận nói.

- Ai ai ai, các người tới vừa đúng lúc.

Mục Vân Đông cũng gọi bọn họ lại:

- Lại đây, nói đi, ngày hôm qua đều đã kiểm tra chưa?

- Đã kiểm tra rồi, bác sĩ Mục, anh thật là thần kỳ, bệnh của chúng tôi thật sự khỏi rồi.

Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi kích động nói.

Càng kích động hơn chính là Tiếu Nhất Minh, anh chính là người bị bác sĩ phán tử hình, bây giờ đều bị Mục Vân Đông trị hết rồi.

- Bác sĩ Mục, cảm ơn anh, ngày hôm qua tôi đã kiểm tra, bác sĩ nói dạ dày của tôi đã không còn tế bào ung thư nữa, lại còn rất khỏe mạnh.

Tiếu Nhất Minh gắt gao nắm lấy tay của Mục Vân Đông.

- Vậy bây giờ có phải là nên xác nhận tôi không phải đang giở trò lưu manh hay không.

- Cái kia, ách...

Tiếu Nhất Minh nhìn Đường Yên Mộng một chút, tuy rằng anh đã nói với Mục Vân Đông rằng nếu như bọn họ kiểm tra không có vấn đề gì thì tin tưởng anh không phải đang giở trò lưu manh, nhưng mà đương sự là Đường Yên Mộng, chủ yếu vẫn phải xem ý kiến của cô.

- Đều nhìn tôi làm gì, tôi là người không nói đạo lý như vậy à? Nên làm gì thì làm đi!

Đường Yên Mộng vung tay lên, mọi người lập tức giải tán.

- Tối hôm qua anh cũng xem bệnh cho bọn họ à?

Đường Yên Mộng hỏi.

- Đúng rồi, không phải bọn họ nói là đã trị hết rồi à? Hơn nữa đều đã trị hết rồi, tôi nói đội trưởng như cô làm thế nào, đồng nghiệp cấp dưới đều bị bệnh cô cũng không biết, cô...

Mục Vân Đông vừa nói xong đã lải nhải không ngừng, Đường Yên Mộng chỉ cảm thấy đầu ầm ầm nổ vang.

- Được rồi, anh cũng có thể đi rồi, chúng tôi sẽ không khởi tố anh nữa.

Bàn tay to của cô lại vung lên, chuẩn bị chạy lấy người.

- Tôi không thể đi được, y giả nhân tâm, bệnh của cô còn chưa chữa khỏi đâu.

- Bác sĩ nói bệnh của tôi đã khỏi nhiều rồi, từ từ điều trị là được, hơn nữa bây giờ tôi còn phải làm việc.

- Vậy cũng không được nha, muốn đi thì cô cũng đến đưa tôi đi, tôi chính là bị các người bắt đi trước mắt bao người, còn bị oan uổng giở trò lưu manh, cứ như vậy trở về tôi làm sao làm người được.

- Vậy anh muốn thế nào?

Đường Yên Mộng đầu to, sao lại có người phiền phức như vậy.

- Thứ nhất, tôi phải chữa khỏi bệnh cho cô, chữa bệnh tận gốc, đây là nguyên tắc của tôi.

- Thứ hai, cô phải đưa tôi trở về, để mọi người biết rằng các người bắt nhầm người, tôi không phải là lưu manh, mà là thần y hành y tế thế.

- Anh không cần quá mức.

Đường Yên Mộng nóng nảy, sao lại chọc phải một con quái vật phiền phức như vậy chứ.

- Tôi không đi nữa.

- Anh có đi hay không?

Đường Yên Mộng nổi giận, bởi vì áy náy oan uổng cho anh cho nên hôm nay đã đưa bữa sáng tới cho anh, thuận tiện muốn thả anh đi, không ngờ tiểu tử này lại phiền phức như vậy.

- Tôi còn phải mở họp, anh cứ tùy ý.

Đường Yên Mộng quăng cửa mà đi.

- Từ từ đã!

Mục Vân Đông vác lá cờ trên hòm thuốc của mình đi theo Đường Yên Mộng ra khỏi cửa phòng thẩm vấn.