Người phụ nữ nhìn người đàn ông ngã xuống, kinh hoảng thất thố, nói chuyện mang theo khóc nức nở:
"Ba nó ơi, anh làm sao vậy?"
"Cô tránh ra, tôi tới cứu trị."
Sự tình khẩn cấp, Mục Vân Đông bất chấp vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp ra tay, vèo vèo vèo nhắm thẳng huyệt vị bụng của người đàn ông trung niên mà đi.
Mặc dù bệnh của người đàn ông trung niên rất nặng, nhưng đối với hệ thống cũng không phức tạp, chỉ cần rút ra những khí đen hình thành từ những ổ bệnh kia mà thôi.
Không đến nửa giờ, khí đen trong cơ thể người đàn ông trung niên đã bị rút sạch sẽ, Mục Vân Đông lại làm cho khí quan bị ảnh hưởng bởi bệnh đau nên mất đi một chút sinh mệnh nguyên khí, người đàn ông trung niên từ từ tỉnh lại.
"Vừa rồi tôi phát bệnh à?"
Người đàn ông trung niên cho tới bây giờ còn không dám tin tưởng.
Mục Vân Đông vừa thu châm vừa nói:
"Bệnh của anh còn không ít, dạ dày, gan, trái tim đều có vấn đề, nhưng mà còn chưa tới thời kỳ bùng nổ, tôi nghĩ ngày thường anh không đi kiểm tra sức khoẻ."
"Anh ấy làm sao có thể đi kiểm tra sức khoẻ chứ, người này chưa từng đặt thân thể vào trong lòng, ngày thường đau nơi nào cũng chỉ mua chút thuốc giảm đau mà thôi."
Người phụ nữ đau lòng nói.
"Đều do tôi, cha tôi muốn tiết kiệm tiền để xem bệnh cho tôi, tăng ca mỗi ngày vì tôi, mới phá đổ thân thể của mình."
Một bên, bé trai áy náy nói.
"Anh là bác sĩ Mục đúng không, một buổi sáng anh đã cứu hai người trong nhà chúng tôi, tôi dập đầu với anh."
Người phụ nữ đột nhiên quỳ xuống, còn không ngừng thúc giục hai cha con bên cạnh:
"Tới đây, các người cũng dập đầu đi, người ta chính là cứu hai người nhà mình đó."
Hành vi của người một nhà làm cho Mục Vân Đông hoảng sợ:
"Dì mau đứng lên, không gánh nổi đâu, trị bệnh cứu người vốn là thiên chức của bác sĩ, hơn nữa việc này tôi còn chưa làm xong đâu, dì thân thể của người cũng có vấn đề, tôi còn phải trị cho người."
"Hả, tôi cũng có bệnh?"
Mục Vân Đông nói lại làm cho mọi người hoảng sợ, một nhà ba người đồng thời sinh bệnh, đây thật đúng là hiếm thấy.
Nhưng mà không có người nào cười nhạo anh nữa, lúc trước chính là thật sự đang vả mặt.
"Tôi thật sự có sao?"
Người phụ nữ vẫn có chút không tin.
"Có phải cô thường xuyên ho khan hay không?"
"Đúng vậy, thân thể của tôi yếu ớt, mỗi tháng đều phải uống không ít thuốc trị ho khan."
"Không phải cô bị cảm mạo, cô là bởi vì thường xuyên hít vào vật chất có hại mà dẫn tới chức năng của phổi bị hao tổn, cho nên thường xuyên ho khan."
"Hả, vậy mà anh cũng nhìn ra à?"
Người phụ nữ cả kinh, nói tiếp:
"Tôi làm việc ở một công ty tinh luyện, trong xưởng có không ít người đều ho khan."
Mọi người đều thật phục, bác sĩ trước mắt này không rút máu, không cần dụng cụ, liếc mắt một cái đã nhìn ra chứng bệnh của ba người bệnh, vừa nhìn đã biết chính xác, quan trọng là còn lập tức trị khỏi.
Mấy bác sĩ khoa thần kinh kia không cười nhạo nữa, mà là thật sâu bội phục.
"Bác sĩ Mục, hôm nay anh làm cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, chúng tôi phục."
Mấy bác sĩ ôm quyền hành lễ.
"Ha ha ha, tôi đã nói là tôi không tìm lầm người rồi, sau này có ca bệnh gì đặc biệt thì tìm bác sĩ Mục đi."
Tâm tình của Trần Khang Thời rất tốt, Mục Vân Đông tới một buổi sáng đã giải quyết không ít phiền phức.
"Các người khách khí rồi, tôi vẫn phải chữa khỏi bệnh cho dì này trước đã."
Mục Vân Đông lại ra tay lần nữa, trong chốc lát, người phụ nữ trung niên đã khôi phục sức khoẻ.
"Cảm ơn! Thật sự rất cảm ơn!"
Người một nhà cảm động đến rơi nước mắt, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã hoàn toàn trị hết ba bệnh nhân một nhà bọn họ, ân này thật lớn.
"Đừng cảm ơn, sau khi trở về đều phải bảo đảm thân thể thật tốt, sống thật tốt."
Mục Vân Đông nâng một nhà ba người đang khom lưng với mình dậy.
Ngay ở đây, trong đầu lại truyền ra giọng nói ma tính của hệ thống:
"Đi theo bọn họ đi, vẫn còn nhiều bệnh nhân hơn."
"Cái gì? Anh muốn tôi đến xem bệnh cho bọn họ à?"
Mục Vân Đông không ngờ hệ thống sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Một nhà ba người bọn họ đồng thời sinh bệnh, còn có người có tế bào biến dị, rất là kỳ quặc, tôi hoài nghi hoàn cảnh của bọn họ bị ô nhiễm."
Hệ thống phân tích nói.
"Được rồi, anh là lão đại, anh bảo tôi đi đâu thì tôi sẽ đi đó, cho dù ngày nào đó anh bảo tôi đến tinh cầu Durex thì tôi cũng sẽ đi."
Mục Vân Đông lộ ra bộ dáng không cam lòng không tình nguyện.
"Là Grace, tôi lặp lại lần nữa, ông đây đến từ tinh cầu Grace."
Hệ thống phát hỏa, Mục Vân Đông chỉ nghe thấy xùy một tiếng, một trận tiêu hồ từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Má nó! Anh lại điện tôi."
Mục Vân Đông cũng phát hoả, anh phát hiện hệ thống chó má này rất là nóng nảy, không cẩn thận sẽ bị điện giật.
"Sau này bảo anh làm gì thì làm nấy, đừng nói nhảm nhiều như vậy."
Hệ thống thả chút điện xuống thoải mái hơn nhiều.
Mục Vân Đông khác thường đến kinh ngạc, đặc biệt là đứa nhỏ vừa mới bị bệnh kia, rất là mới lạ.
"Anh trai bác sĩ, sao kiểu tóc của anh lại đột nhiên thay đổi, thật giống như là điếu tạc thiên* vậy."
* Điếu tạc thiên (吊炸天) : là một từ lưu hành trên mạng Trung Quốc, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.
"Ừm, vừa rồi đang tự hỏi, có chút nóng đầu cho nên mới bốc khói."
Anh lại nhìn về phía một nhà ba người, rất trịnh trọng nói:
"Ba vị, tuy bây giờ tôi đã chữa khỏi bệnh cho các người, nhưng có một chuyện tôi phải nói với các người, một nhà ba người các người đồng thời sinh bệnh, rất là kỳ quặc. Bệnh của các người đã được chữa khỏi, nhưng nguyên nhân cơ bản nhất của bệnh này tôi lại không biết, nếu không giải quyết từ nguyên nhân này, tôi sợ sau này các người còn sẽ sinh ra bệnh giống như vậy."
"Sau này còn có thể sinh bệnh à?"
Ba người kinh ngạc.
"Nếu như các người còn sống trong hoàn cảnh sinh hoạt trước kia thì nhất định sẽ... Cho nên tôi muốn biết hoàn cảnh sinh hoạt của các người có phải đã xảy ra thay đổi lớn gì hay không, hoặc là một nhà các người có tiếp xúc với vật chất có hại đối với cơ thể con người hay không."
"Hoàn cảnh biến hóa?"
Người đàn ông trung niên không rõ nguyên do, ông ta suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói:
"Có, thay đổi rất lớn."
"Chúng tôi chính là ở nông thôn, trước kia hoàn cảnh rất tốt, non xanh nước biếc, nhưng chính là quá nghèo. Sau này đổi một Trấn Trưởng, anh ta rất có bản lĩnh, tiến cử rất nhiều thương nhân nước ngoài, xây dựng vài xưởng, có xưởng tinh luyện, có nhà máy phân hoá học, còn có một xưởng thuộc da và mấy xưởng nhỏ, đúng rồi trong núi còn có mỏ quặng."
"Sau khi xưởng tới thì nước trong sông dần trở nên đυ.c, núi cũng không còn như trước nữa, rất nhiều đồng ruộng trên bờ sông chậm rãi cũng đều hoang phế, đều không trồng gì cả."
Người đàn ông trung niên lải nhải nói, Mục Vân Đông rốt cuộc cũng hiểu, quả nhiên giống như những gì anh nghĩ, bọn họ sống trong một hoàn cảnh bị ô nhiễm nghiêm trọng.
"Người chỗ các người bị bệnh nhiều không?"
Mục Vân Đông lại hỏi.
"Nhiều, sao lại không nhiều chứ, trước kia mỗi năm trong thôn chỉ có hai ba người chết, còn đều là người già, hiện tại mỗi năm đều chết mấy người, người già người trẻ gì đều có, còn có không ít trẻ nhỏ."
Nghe người đàn ông trung niên nói, trong lòng Mục Vân Đông càng ngày càng ngưng trọng.
Anh đi đến trước mặt Trần Khang Thời:
"Viện trưởng Trần, mấy ngày này tôi muốn tới thôn của vị đại thúc này một chuyến, mấy ngày nay nếu ông không có chuyện gì thì đừng tìm tôi."
Trần Khang Thời bị quyết định của Mục Vân Đông làm cho hoảng sợ:
"Anh thật sự muốn đi à, có cần tôi phái người hỗ trợ hay không?"
"Không cần, tôi tự đi là được."
Mục Vân Đông hỏi rõ địa chỉ, cáo biệt viện trưởng Trần và vài bác sĩ, anh là người quyết đoán, quyết định chuyện gì thì đi làm ngay.
Anh gọi điện thoại cho Trương Tiểu Mãnh, muốn anh ta mang chiếc xe lớn kia chạy đến bệnh viện Nhân Dân.
Trước đó, Mục Vân Đông từng kêu anh ta mua một chiếc xe, nào biết thứ này mua một chiếc xe thương vụ, nói trở về quê nhà có thể ngồi nhiều hơn. Bị Mục Vân Đông hung hăng phê bình một trận, nói sao anh ta không mua chiếc xe bus để người cả tộc đều có thể nhét luôn đi.
Mục Vân Đông mời một nhà ba người đồng hành, anh yêu cầu bọn họ chỉ đường, hiện tại xem ra Trương Tiểu Mãnh vẫn có chút ánh mắt.
Trương Tiểu Mãnh lái xe thương vụ của mình ra đi vào cửa bệnh viện, Mục Vân Đông và một nhà ba người đã chờ ở cửa.
"Lão đại, xe của anh đâu rồi?"
Trương Tiểu Mãnh hỏi.
"Chúng ta phải tới thôn của đại thúc này xem thử, xe của tôi không lái, xe của anh to, vừa vặn ngồi vừa."
"Đến đây, rốt cuộc cũng có thể đi ra ngoài rồi, lão tử ở trong thành ngốc tôi cũng phiền chán."
Trương Tiểu Mãnh đạp chân ga một cái, xe chạy về phía vùng núi xa xôi.