- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y
- Chương 44: Tế Bào Biến Dị
Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y
Chương 44: Tế Bào Biến Dị
Mục Vân Đông nói chính là lời nói thật, khi bé trai cắn anh thì anh đã cảm thấy đứa nhỏ này có vấn đề, lần thứ hai bắt lấy cậu ta thì anh đã mở ra Thiên Nhãn, thấy rõ tình huống của đứa trẻ.
Toàn thân bé trai di động sinh mệnh nguyên khí đều đang kịch liệt dao động, cuồng bạo không thôi. Lại quan sát sâu hơn một bước, chỉ thấy trong cơ thể bé trai có không ít tế bào đã phát hiện biến dị, đặc biệt là tế bào não bộ.
Thiên Nhãn của Mục Vân Đông do dự một chút, một đám tế bào nhìn thấy rõ ràng. Không ít tế bào trên cơ thể đứa trẻ đều mọc ra xúc tu nhỏ, giống như một đám quái vật nhỏ, quấy nhiễu nghiêm trọng các bộ phận bình thường của cơ thể cậu ta.
Hệ thống sinh mệnh siêu cấp vô cùng đơn giản thô bạo, nó chia tế bào của con người thành hàng tỉ tế bào, chẳng phân biệt là bệnh gì, chỉ cần là diệt sát giống như tế bào hư, tế bào bị thương liền chữa trị, tế bào thiếu thì bổ sung.
Mà ngày thường cái gọi là sinh bệnh, đối với hệ thống mà nói chính là nhân thể có bao nhiêu tế bào virus, tiêu diệt hoặc là nhổ nó là được.
Hiện tại việc Mục Vân Đông cần phải làm là tiêu diệt những tế bào biến dị kia, lại chữa trị một ít tế bào bị thương, như vậy bé trai này có thể khôi phục.
"Viện trưởng Trần, bảo bọn họ im miệng, tôi phải làm việc."
Mục Vân Đông phân phó nói.
"Mấy bác sĩ các người ấn tốt thằng bé là được rồi."
Không lãng phí nước miếng với bọn họ nữa, anh trực tiếp vung tay lên, kim châm vèo vèo bay vào trong các huyệt vị trên cơ thể bé trai, trong đó có phần đầu là nhiều nhất.
Mục Vân Đông thông qua kim châm rót vào một ít khí thể màu đen hệ thống cho, tiêu diệt những tế bào biến dị kia.
Bởi vì những tế bào biến dị kia không có quy luật, Mục Vân Đông vẫn luôn mở ra Thiên Nhãn, chậm rãi dẫn đường khí đen tìm kiếm những tế bào biến dị kia, mặc dù tế bào biến dị không nhiều lắm, nhưng cũng phải tiến hành nửa giờ mới diệt sát xong chúng nó.
Đợi sau khi diệt sát xong tế bào biến dị, cả người bé trai uể oải một vòng, vốn dĩ vẫn luôn điên cuồng kêu to không ngừng, sau đó nhanh chóng an tĩnh lại.
"Này, anh làm cái gì vậy? Sao cậu ta lại lập tức héo rũ xuống như vậy, mau dừng lại đi!"
Mấy bác sĩ đang sốt ruột ấn vào trên người đứa trẻ.
"Vội cái gì, cũng sẽ không có chuyện gì, tất cả đều do tôi phụ trách."
Mục Vân Đông cũng không dừng tay, anh rút khí đen vừa đưa vào ra, mệnh lệnh vừa chuyển, từng luồng sinh mệnh nguyên khí nồng đậm tiến vào trong cơ thể bé trai.
Những sinh mệnh nguyên khí này vừa tiến vào thân thể bé trai đã bắt đầu chữa trị mỗi một tế bào bị hao tổn trong cơ thể nó, các cơ quan dần dần khôi phục lại công việc vốn có của nó.
Lại qua nửa giờ nữa Mục Vân Đông thu châm, bé trai cũng thanh tỉnh lại.
"Sao tôi lại ở đây? Vừa rồi tôi làm sao vậy?"
Vẻ mặt của cậu không thể hiểu được.
"Cậu không biết trước đó mình làm cái gì à?"
Mục Vân Đông hỏi.
"Có khi biết, có khi không biết, đại đa số thời điểm biết nhưng không khống chế được bản thân."
Cậu bé nói.
"Được rồi, sau này cậu sẽ không gặp phải tình huống như vậy nữa."
Mục Vân Đông vỗ vỗ vai bé trai.
"Cậu ta thật sự khỏi rồi?"
Mấy bác sĩ khó có thể tin được.
"Thật sự khỏi rồi, hơn nữa sau này sẽ không tái phạm nữa."
Mục Vân Đông nhàn nhạt nói.
"Chúng tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta bị bệnh gì?"
"Tế bào trong thân thể của cậu ta đã xảy ra biến dị."
"Cái gì, tế bào biến dị? Không phải bệnh tâm thần à?"
"Tế bào biến dị dẫn tới tinh thần xảy ra vấn đề."
Mục Vân Đông giải thích nói:
"Hoàn cảnh sinh hoạt của cậu ta hẳn là đã xảy ra thay đổi lớn, hoặc là tiếp xúc với vật chất gây hại trong thời gian dài, dẫn tới tế bào của cậu ta đã xảy ra biến dị."
"Thật ra không chỉ tinh thần của cậu ta xảy ra vấn đề, mà các tế bào khác trong cơ thể cậu ta cũng xuất hiện biến dị, vừa rồi cậu ta cắn tôi một cái, vết thương của tôi lập tức biến thành màu đen. Nếu còn như vậy nữa thì nhất định sẽ xuất hiện các loại bệnh nặng khó ngoài tưởng tượng."
"Nhưng mà như thế này."
Mấy tên bác sĩ đến bây giờ còn không dám tin:
"Nhưng mà sao chúng tôi có thể xác định là anh đã chữa khỏi bệnh cho cậu ta chứ?"
"Các người có thể làm kiểm tra cho cậu ta, không phải Tây y rất am hiểu dùng dụng cụ kiểm tra à? Các người có thể rút máu, thông qua phương pháp khác để lấy ra tế bào để kiểm tra, xem thử có phải bình thường hay không."
Đúng lúc này, một nam một nữ từ trong thang máy vội vàng chạy ra, hai người đàn ông và phụ nữ trung niên, vừa nhìn thấy cậu bé thì đã chạy như bay tới đây.
"Thành Tử, Thành Tử, sao con lại chạy đến đây, làm cho mẹ và ba con vội muốn chết."
Người phụ nữ trung niên ôm bé trai, nước mắt ào ào chảy xuống, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
"Tôi là viện trưởng, vị đại tỷ này sao lại như vậy?"
Thật lâu không nói gì, Trần Khang Thời hỏi.
"Anh là viện trưởng à, anh nói xem những bác sĩ này làm như thế nào, tôi và cha nó đưa con tới xem bệnh, xong rồi cha nó đi nộp tiền, đứa nhỏ ở trong nhà vệ sinh, trở về thì bác sĩ cũng không thấy, tôi và cha nó tìm kiếm gần một giờ, thật đúng là hù chết chúng tôi."
Người phụ nữ vừa nói vừa khóc, còn đang vẻ mặt nghĩ mà sợ, ôm đứa trẻ càng khẩn trương hơn.
"Thật xin lỗi, các người vừa đi, đứa nhỏ đã phát điên, chúng tôi làm sao cũng không ấn được, nó dùng sức chạy, bất tri bất giác đã đuổi tới nơi này."
Một bác sĩ rất áy náy nói.
"Người mẹ này, bây giờ bà không cần lo lắng, con trai của bà đã được bác sĩ của chúng tôi trị hết rồi."
Trần Khang Thời chỉ chỉ Mục Vân Đông nói.
"Trị hết?"
Cha mẹ của đứa trẻ đều rất kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin tưởng.
"Đúng vậy, cậu ấy thật sự được tôi trị hết rồi, hơn nữa sau này bệnh của cậu ấy sẽ không tái phát nữa."
Mục Vân Đông rất khẳng định nói.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, Thành Tử của chúng ta rốt cuộc bình thường rồi."
Hai vợ chồng cùng ôm con, mọi người đều kích động không thôi.
"Đã lâu lắm rồi, từ sau khi đứa nhỏ bị bệnh thì trong nhà đã không yên bình lắm, người lớn không thể đi làm bình thường, đứa nhỏ cũng không thể đi học, cái nhà này đều sắp vượt rồi."
Người đàn ông trung niên cũng lau nước mắt, lẩm bẩm không thôi.
Mục Vân Đông nhìn một nhà ba người, cũng thổn thức, trong nhà một người sinh bệnh quả thật sẽ kéo theo một gia đình suy sụp.
Đột nhiên, vẻ mặt của anh biến đổi, vừa rồi nhìn thấy một nhà ba người ôm nhau không dễ dàng mở ra Thiên Nhãn, chỉ thấy sinh mệnh nguyên khí từ l*иg ngực đến bụng của người đàn ông trung niên đã thành màu đen, hơn nữa sinh mệnh nguyên khí màu đen này lại kịch liệt dao động, nói cách khác mạng của ông ta không còn bao lâu nữa.
"Vị đại ca này, mau, anh không thể kích động nữa, tôi phải chữa bệnh cho anh, nếu muộn thì không kịp nữa."
Trong lòng Mục Vân Đông nôn nóng không thôi.
"Anh nói tôi à?"
Người đàn ông trung niên có chút không thể tin được.
"Đúng vậy, chính là anh, chẳng lẽ trước đó anh không cảm thấy có gì không thoải mái à? Bây giờ anh không cảm thấy có gì không thích hợp à?"
Mục Vân Đông nghiêm túc hỏi.
"Ôi, bác sĩ Mục thần y đúng không, trị một người trâu bò phải không? Đây là muốn khoe khoang y thuật của mình à? Trước đó đứa trẻ kia ở trong trạng thái sinh bệnh, anh ra tay trị liệu còn chưa tính, hiện tại một người đang sống tốt anh đột nhiên nói không kịp, rốt cuộc là muốn làm gì?"
Các bác sĩ khoa thần kinh trước đó lại nhiệt trào phúng.
"Anh im miệng, bây giờ không có thời gian nói lung tung với anh, anh ta thật sự bị bệnh không nhẹ."
Mục Vân Đông có chút nổi giận.
"Ba nó à, nếu không thì anh để vị bác sĩ này xem bệnh đi, trước kia không phải anh thường xuyên nói đau này đau kia à? Nếu đã đi tới bệnh viện, hãy xem thử đi, thân thể quan trọng nhất."
Người phụ nữ trung niên khuyên nhủ.
"Nhưng bây giờ anh cũng không cảm thấy quá khó chịu."
Người đàn ông trung niên vẫn có chút do dự.
"Bác sĩ Mục à, nếu anh ta không nghiêm trọng thì thôi đi, tôi thấy bọn họ đều là từ nông thôn tới, ngày thường có lẽ có một cái đau đầu đau đầu óc đều là chịu đựng, dù sao bọn họ kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng."
Viện trưởng Trần khuyên nhủ.
"Đúng vậy, bác sĩ Mục, mọi người đều nói mình không sao, anh muốn kiếm tiền thì đến đổi người đi."
Bác sĩ khoa tinh thần lại trào phúng theo, hoàn toàn đã quên vừa rồi Mục Vân Đông vừa triển lãm qua biện pháp hay y thuật của anh.
Khóe miệng Mục Vân Đông giật giật, sao đến chỗ nào cũng có người phá đám.
"Tôi không thu phí khám bệnh của bọn họ, tôi chỉ là lo lắng cho thân thể của vị đại thúc này, từ tình huống tôi nhìn thấy, ông ta không còn bao lâu nữa."
Người đàn ông trung niên còn muốn nói cái gì, đột nhiên hô hấp của ông dồn dập lên, sắc mặt bắt đầu đại biến, thân thể cũng run rẩy lên, cả người cuốn theo thân thể ngã xuống trên mặt đất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y
- Chương 44: Tế Bào Biến Dị