Mục Vân Đông đi đến đường cái, anh mở ra thiên nhãn quan sát xung quanh, tìm kiếm đối tượng cần xem bệnh.
Trang phục của anh cũng thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng mọi người cũng chỉ là nhìn đồng thời không quá nhiều mâu thuẫn, dù sao thì thời đại này người mặc trang phục kỳ lạ và dị phục cũng rất nhiều.
Ngay khi Mục Vân Đông đang ngắm nhìn xung quanh, một trận bạo động gây nên chú ý của anh.
- Có người ngất xỉu, có người ngất xỉu, mau mau, mau gọi 120.
Có người lo lắng hô.
Mục Vân Đông vội vàng đẩy đám người ra:
- Mọi người nhường một chút, tôi là bác sĩ.
Có người nhìn thấy Mục Vân Đông mặc áo dài trắng, đang đi đường cho mọi người, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ "Thần y Mục Vân Đông" to trên lá của anh, mọi người lại nghi ngờ.
- Cuối cùng thì anh có phải là bác sĩ hay không, không biết chữa bệnh, cũng đừng giả thần giả quỷ nha.
Có người nói.
- Yên tâm, tôi nói có thể trị được thì có thể trị, không trị được các người cứ tìm tôi.
Mục Vân Đông vỗ vỗ bộ ngực một cái, rất là đảm bảo.
Mục Vân Đông ngồi xổm xuống, mở ra thiên nhãn quan sát bệnh nhân ngất xỉu, nữ thanh niên không lớn tuổi này, chỉ thấy hai bộ ngực của cô có nguyên khí sinh mệnh màu xám, hiển nhiên là bị ung thư tuyến nhũ.
- Hệ thống đại đại, đây làm thế nào?
Mục Vân Đông dùng ý niệm liên lạc với hệ thống.
(Anh lấy những khí đen kia ra đi, những khí đen kia chính là biểu hiện của bệnh táo bón, rút khí đen ra thì bệnh đương nhiên cũng sẽ khỏi thôi.)
- Phải nhổ thế nào?
Mục Vân Đông cũng đang lo lắng.
(Anh có biết nhổ củ cải không?) Hệ thống hiển nhiên rất không có kiến nhẫn.
- Ách, thật đúng là tính khí không tốt.
Đối với vị hệ thống đại đại này, Mục Vân Đông cũng chỉ biết phục, mới đầu nó nói nó có tình tự, Mục Vân Đông còn không tin, nhưng bây giờ không thể không tin.
- Được rồi, vậy thì thử một chút.
Mục Vân Đông mở ra năm ngón tay, bắt đầu làm một động tác bắt thứ trên ngực nữ thanh niên, lại liên hệ với ý niệm, quả nhiên hữu hiệu.
Chỉ thấy một tia hắc khí từ bộ vị l*иg ngực tràn ra, cuối cùng khí đen đi ra càng ngày càng nhiều, tốc độ càng ngày càng nhanh, rất nhanh sinh mệnh chi khí từ bộ ngực dần dần từ đen biến thành đỏ.
- Tốc độ thật nhanh nha!
Trong lòng Mục Vân Đông cảm thán, không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng.
Mục Vân Đông ở đây đang chuyên tâm chữa bệnh, bên trên quán cũng không có nhiều người.
- Anh ta đang làm cái gì vậy, sao động tác của anh ta lại bỉ ổi như vậy?
Có người nghi ngờ nói.
- Tôi cũng chưa từng thấy ai chữa bệnh như thế, ngay cả mạch cũng không có bắt, lại làm động tác thấp kém này.
- Ừm, tôi thấy anh ta chính là đang giở trò lưu manh, cô xem anh ta cười bỉ ổi đến cỡ nào.
...
Mọi người anh một lời tôi một câu.
- Không thể để cho anh ta tiếp tục nữa, anh ta thừa dịp người khác ngất xỉu giở trò lưu manh mà.
- Khống chế ở đây, bắt lấy hắn.
Rất nhanh, lập tức có hai người đàn ông đứng nhìn tiến lên ấn Mục Vân Đông xuống.
- Các người đang làm gì vậy, đừng ảnh hưởng đến việc tôi cứu chữa bệnh nhân.
Mục Vân Đông bị ấn xuống, vẫn tiếp tục nhổ khí đen ra bên ngoài.
- Anh gọi đây là chữa bệnh à? Anh giở trò lưu manh à? Đi, đi theo chúng tôi về đồn.
- Không lừa các người đâu, tôi thật sự chỉ đang chữa bệnh, kém một chút, chỉ cần kém một chút là được rồi.
Mục Vân Đông sốt ruột hô.
- Còn kém một chút gì nữa? Mẹ nó, quả nhiên là đang giở trò lưu manh.
Hai thanh niên mạnh mẽ kéo Mục Vân Đông lại, Mục Vân Đông bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.
Lúc này, cách đó không xa có mấy thanh niên đang sốt ruột chạy tới.
- Đường đội, là Đường đội nằm ở đây.
Một thanh niên mắt sắc, rất nhanh đã nhận ra cô gái nằm trên mặt đất.
Mấy tên thanh niên lập tức chạy đến bên cạnh cô, giúp đỡ cô.
- Đường đội, cô bị làm sao vậy?
Một thanh niên đỡ cô gái dậy, không ngừng hô.
Thì ra là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đường Yên Mộng nằm trên mặt đất, lúc ra ngoài làm việc đã ngất xỉu.
Lúc này, hai thanh niên ấn Mục Vân Đông xuống, nói với mấy tên thanh niên:
- Các người là bạn của cô gái này à? Vừa rồi cô ta ngất xỉu chính là ma cà bông này, anh ta vậy mà lại thừa dịp cô ta ngất xỉu mà muốn giở trò lưu manh.
- Tôi không, tôi đang xem bệnh cho cô ấy.
Mục Vân Đông giải thích.
- Anh ta nói dối, tôi có chứng cứ.
Nhìn qua, bọn họ lấy điện thoại ra, xem video vừa rồi quay xong cho mấy thanh niên xem.
Mấy tên thanh niên xem xong thì phẫn nộ không thôi:
- Thật can đảm, lại dám giở trò lưu manh với đội trưởng đội cảnh sát hình sự chúng ta, còng lại.
Rất nhanh, một đôi còng tay màu bạc đã được đưa đến trên tay Mục Vân Đông.
Không giống như trước, Đường Yên Mộng thoải mái tỉnh lại, vừa nhìn thấy mình lại tựa vào trên người một người, rất nhiều người đang nhìn mình.
- Tiếu Nhất Minh, Trương Tiểu Phi, Giang Nguyên, sao lại là của các người? Sao tôi lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Yên Mộng vừa tỉnh lại thì không ngừng đặt câu hỏi.
- Lão đại, vừa rồi cô ngất xỉu khi đang thi hành nhiệm vụ, tên ma cà bông này còn cố ý giở trò lưu manh, bị chúng tôi bắt được.
Trương Tiểu Phi nói.
- Giở trò lưu manh à?
Đường Yên Mộng không rõ gì cả.
- Đúng vậy lão đại, cô xem video này đi.
Trương Tiểu Phi đưa video cho Đường Yên Mộng, sau khi Đường Yên Mộng xem video thì vẻ mặt đại biến, không chút do dự cho Mục Vân Đông một cái tát.
- Hừ! Tiện nghi của cô nãi nãi cũng để ngươi tùy tiện chiếm, mang đi!
- Mỹ nữ, oan uổng nha, tôi thật sự là đang xem bệnh cho cô, bằng không sao cô có thể nhanh tỉnh lại như thế chứ.
Mục Vân Đông hô to.
- Xem bệnh à? Lừa gạt ai vậy? Các người mang anh ta đi, có gì thì về cục cảnh sát rồi nói tiếp.
Đường Yên Mộng lại lên tiếng.
- Vậy lão đại cô thì sao?
Tiếu Nhất Minh hỏi.
- Tôi đi bệnh viện.
Đường Yên Mộng nói.
Đáng thương cho Mục Vân Đông lại bị còng đi như vậy.
(Đinh! Mục Vân Đông cứu một mạng người, ban thưởng một trăm vạn tiền mặt, một trăm vạn sinh mệnh nguyên khí, một căn nhà.)
Lúc này lại truyền đến âm thanh của hệ thống.
- Tôi nói hệ thống lão đại, lần sau đừng ban thưởng tiền tài gì, có thể ban thưởng một bộ phương thức trị bệnh ưu nhã một chút hay không, vậy mà lại là ở trên ngực, nếu bệnh nhân bị bệnh táo ở hạ thân, anh bảo tôi xử lý như thế nào?
Trong lòng Mục Vân Đông đau khổ, muốn khóc vô lệ...
(Ách, là tôi suy nghĩ không chu toàn, lần sau, lần sau.) Trong đầu truyền ra tiếng cười máy móc mà ma tính của hệ thống.
Mục Vân Đông bị ba người Tiếu Nhất Minh, Trương Tiểu Phi và Giang Nguyên đưa đến trong phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự.
- Hai người các anh hảo hảo thẩm vấn hắn.
Tiếu Nhất Minh phân phó nói.
- Được, đội phó Tiếu.
Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi đồng thời nói.
- Ngồi xuống!
Mục Vân Đông bị Giang Nguyên nhấn vào trên ghế.
- Ai, muốn tôi nói như thế nào thì các người mới tin tưởng tôi là đang xem bệnh cho đội trưởng của các người chứ?
Mục Vân Đông ngẩng đầu lên rất là bất đắc dĩ.
- Hừ! Nhiều người tận mắt nhìn thấy như vậy, chứng cứ vô cùng xác thực, anh còn muốn chống chế cái gì?
Giang Nguyên và Trương Tiểu Phi đều tức giận, Đường Yên Mộng đây chính là một nhánh hoa của cảnh đội, là tình nhân trong mộng của bao nhiêu người chứ!
Mà Tiếu Nhất Minh càng cực khổ theo đuổi mấy năm đều chưa đuổi được, hiện tại lại bị tiểu tử này giở trò lưu manh.
- Nói đi, tên gì? Tuổi tác? Giới tính?
Giang Nguyên rất chính thức đặt câu hỏi.
Mục Vân Đông không trả lời, mà là ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiếu Nhất Minh đang đứng ở ngoài cửa:
- Để anh ta đi vào, anh ta đi vào tôi sẽ nói.
- Bây giờ là anh bị thẩm tra, anh không có tư cách nói điều kiện.
Giang Nguyên tức giận đến mức đập bàn, tiểu tử này bị bắt vào, mà còn một mặt bình tĩnh.
- Tôi nói lại một lần nữa, gọi anh ta đi vào.
Mục Vân Đông nhàn nhạt nói.
Bên ngoài, Tiếu Nhất Minh nghe thấy Mục Vân Đông nói chuyện, anh ta không do dự trực tiếp đi vào.
- Tôi tới rồi, anh có gì cần bàn giao?
Tiếu Nhất Minh cũng nhàn nhạt nói.
- Không phải, anh hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn bàn giao cái gì, tôi gọi anh vào cùng, là muốn xem bệnh cho ba người các người.
- Anh nói cái gì? Xem bệnh à?
Ba tên cảnh sát bị lời nói của Mục Vân Đông làm cho chấn động.
- Đúng vậy, tôi muốn xem bệnh cho ba người các anh, ba người các anh đều có bệnh.