Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hệ Thống Ép Tôi Làm Thần Y

Chương 38: Lần Đầu Tiên Tiếp xúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Vân Đông đánh giá bệnh nhân trên giường bệnh, bệnh nhân này khoảng 26, 27 tuổi, vẻ mặt tái nhợt, gầy trơ cả xương.

Vì để làm rõ bệnh tình của anh ta, Mục Vân Đông lặng lẽ mở ra Thiên Nhãn, nhất thời chấn động.

"Sinh mệnh nguyên khí chỉ bằng một phần ba của người khác? Sao lại có người yếu như vậy."

"Anh vẫn luôn yếu như vậy sao?"

Mục Vân hỏi bệnh nhân.

"Không phải, trước kia tôi rất cường tráng, nhưng đột nhiên biến thành bộ dáng này vào năm năm trước."

Nếu như bệnh nhân suy yếu, bởi vì nguyên khí không đủ, mỗi một chữ anh ta đều cố hết sức.

"Đột nhiên biến thành như vậy? Chẳng lẽ sinh mệnh nguyên khí bị rút đi à?"

Trong lòng Mục Vân Đông buồn bực, trước đó anh cũng rút sinh mệnh nguyên khí của một phạm nhân, bởi vậy anh rất có lý do để tin tưởng người này là bị người khác rút sinh mệnh nguyên khí ra.

"Hệ thống, ra đây!"

Trong lòng Mục Vân Đông lớn tiếng kêu gọi.

"Gọi cái gì mà gọi! Lão tử đang ngủ đấy?"

Trong đầu truyền ra giọng nói tức giận của hệ thống.

"Ôi trời ơi, hệ thống cũng biết ngủ."

Trong lòng Mục Vân Đông chửi thầm một chút.

"Anh đang luyên thuyên cái gì đấy, có chuyện gì thì mau nói."

"Anh xem người này đi, vì sao sinh mệnh nguyên khí của anh ta lại đột nhiên trở nên ít như vậy? Có phải cũng bị người khác rút ra hay không?"

Mục Vân Đông cảm giác đại não như bị điện lưu mắng một chút, nhất thời trong não truyền ra tiếng kêu sợ hãi của hệ thống.

"Là nó, chính là nó, hệ thống tàn thứ kia chuyên làm phá hoàn gia hỏa, đứa trẻ này khẳng định là kẻ đã đυ.ng phải trói định."

"Mẹ nó! Anh cũng biết kích động!"

Mục Vân Đông xem thường một phen:

"Tôi tới hỏi một chút."

"Anh đã xảy ra chuyện gì trước khi sinh bệnh sao? Hoặc là gặp phải người đặc biệt nào đó?"

Mục Vân Đông hỏi.

"Không có, khi đó ở kinh đô vào đại học, một buổi tối khi đi dạo phố với bạn học đột nhiên mềm nhũn, sau khi trở về đã thành bộ dáng này."

"Nào, xem như hỏi vô ích, biển người mênh mang, đi đâu tìm."

Mục Vân Đông nhụt chí.

"Ít nhất thì biết tên kia thật sự ở trên mảnh đất này, lại còn có ký chủ bị trói chặt. Cố lên nha tiểu Đông Đông! Anh có đối thủ rồi."

Hệ thống cổ vũ nói.

"Biến! Đừng nói những lời vô dụng, cho thêm chút điểm khen thưởng thực tế."

Viên Bách Sinh nhìn thấy Mục Vân Đông thỉnh thoảng trầm tư, cho rằng anh cũng không nhìn ra bệnh gì.

"Mục Vân Đông, nhìn ra cái gì không?"

"Nguyên khí của người này không đủ."

Mục Vân Đông nói, anh không dám nói sinh mệnh nguyên khí của anh ta bị người khác rút đi, như vậy sẽ điên đảo nhận thức của mọi người.

"Nguyên khí không đủ? Chỉ đơn giản như vậy thôi à?"

Viên Bách Sinh cũng coi như là lão Trung y, đương nhiên biết người không đủ nguyên khí thì không có tinh thần không có sức lực, nhưng cũng không đến mức xụi lơ vô lực giống như bệnh nhân này. Hơn nữa nguyên khí không đủ dưỡng dưỡng thì có thể tốt, bệnh nhân này lại mấy năm cũng chưa dưỡng khỏi.

"Vậy nên trị cho anh ta như thế nào?"

Viên Bách Sinh vẫn muốn biết suy nghĩ của Mục Vân Đông.

"Không đủ đương nhiên sẽ bổ sung."

Mục Vân Đông nhàn nhạt đáp.

"Ha ha ha, đây là thần y từ đâu ra, ở đây ăn nói khoác lác."

Đúng lúc này, bác sĩ Lý do Lục Tiểu An đi mời đã tới.

Mục Vân Đông quay đầu lại, nhìn thấy một bác sĩ đầu trọc hơn bốn mươi tuổi đang đứng ở cửa.

"Đến đây nào, tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là Lý Dũng, bác sĩ chủ trị của bệnh nhân, bác sĩ Lý, vị này chính là bác sĩ đặc biệt được bệnh viện chúng ta mời đến, bác sĩ Mục."

Viên Bách Sinh giới thiệu cho hai người một chút.

"Bác sĩ đặc biệt, chính là nguyên khí không đủ bổ sung nguyên khí à? Buồn cười, ngay cả kiến thức cơ bản nhất như vậy cũng không học được, còn không biết xấu hổ đến bệnh viện của người khác làm bác sĩ đặc biệt, cũng không sợ bị cười rớt răng hàm."

Lý Dũng lạnh lùng trào phúng.

"Bác sĩ Lý đúng không, vậy ông nói xem nguyên khí này không đủ thì trị như thế nào?"

Đối với sự trào phúng của Lý Dũng, Mục Vân Đông không có tức giận, tình huống này anh thấy nhiều.

"Nguyên khí đến cùng với sinh mệnh, là do tinh huyết của cha mẹ biến thành sinh, do tinh khí của hậu thiên thủy cốc kết hợp với thanh khí của thiên nhiên mà thành."

"Nguyên khí chỉ có thể sinh không thể bổ, muốn giải quyết nguyên khí không đủ, chúng ta có thể qua ba phương diện để vào tay."

"Một là thông qua dược vật, đồ ăn, vận động điều trị tốt ngũ tạng, hai là thông qua dược vật, đồ ăn bổ sung khí huyết, ba là thông qua châm cứu kí©h thí©ɧ huyệt vị, bảo vệ tốt nguyên khí."

Lý Dũng thật không hổ là bác sĩ có hơn hai mươi năm kinh nghiệm hành y, lập tức đĩnh đạc nói.

"Bác sĩ Lý, nói rất đúng", Mục Vân Đông cười nhạt, dựng ngón tay cái lên:

"Nhưng mà ông chữa khỏi cho anh ta chưa?"

"Đây, đây?"

Lý Dũng nói nửa ngày, lập tức bị Mục Vân Đông làm sặc ở đây, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Bệnh của anh ta quá kỳ quái, hẳn là không phải một nguyên khí không đủ vô cùng đơn giản như vậy."

Bác sĩ Lý lại bổ sung.

"Nói như vậy thì các người vẫn không tra ra được bệnh khác của anh ta, càng không trị được bệnh của anh ta."

Giọng nói của Mục Vân Đông không cao, nhưng rõ ràng mang theo tức giận.

"Tôi không rõ, chính các người cũng làm không tốt, dựa vào cái gì đi chê cười người khác."

Viên Bách Sinh vừa thấy Mục Vân Đông tức giận, có chút sốt ruột:

"Bác sĩ Lý, mau xin lỗi bác sĩ Mục."

"Vì sao tôi phải xin lỗi, ngay cả kiến thức cơ bản nhất của Trung y anh ta cũng không hiểu, làm vãn bối, nói vài câu thì làm sao?"

Bác sĩ Lý hiển nhiên còn không phục.

"Viện trưởng Viên, người của bệnh viện các người thật trâu bò, tôi thấy bác sĩ đặc biệt như tôi không cần cũng được, ông thích tìm ai thì tìm người đó."

Mục Vân Đông nói xong thì muốn rời đi.

"Ai, đừng đi mà!"

Viên Bách Sinh kéo Mục Vân Đông, người khác không biết sự lợi hại của anh, ông còn không biết sao, ân sư Lương Kiếm Bình của ông đều là do anh ta chữa khỏi.

Thật ra thì Mục Vân Đông cũng không phải thật sự muốn đi, vất vả lắm anh mới gặp được một bệnh nhân có liên quan đến hệ thống tàn thứ, sao anh có thể buông tha được.

Nhưng anh không vừa mắt một số người cậy già lên mặt.

"Nước, nước."

Đúng lúc này, bệnh nhân trên giường bệnh khó khăn phun ra hai chữ.

Y tá vội vàng cho anh ta uống một ít nước.

Nhìn một cái bóng người cao lớn 1m8 bị tra tấn đến mức không thể tự gánh vác sinh hoạt, trong lòng Mục Vân Đông dâng lên một chút không đành lòng.

Thôi, để cho tên bác sĩ Lý ngạo mạn kia biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

"Bây giờ tôi không muốn lý luận với ông nữa, tôi chỉ muốn nói cho ông biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn."

Không nói nhảm nhiều, kim châm chợt lóe, từng cây châm chuẩn xác đâm vào huyệt vị của bệnh nhân, đầu ngón tay lau một cái, sinh mệnh nguyên khí mênh mông tràn vào trong cơ thể bệnh nhân.

Thân thể bệnh nhân nhất thời giống như đất khô cạn gặp nguồn nước, điên cuồng hấp thu.

Sinh mệnh nguyên khí nồng đậm cọ rửa mỗi một tế bào của bệnh nhân, tế bào vốn như nho khô kia lập tức đẫy đà lên, vẻ mặt trở nên hồng nhuận, cơ bắp bắt đầu nảy sinh.

"Ưʍ..."

Đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ cảm giác sinh mệnh nhảy lên, bệnh nhân không khỏi rêи ɾỉ một tiếng.

Một tiếng "Ưm" này đã đánh thức bác sĩ Lý và Viên Bách Sinh vốn đã ngây ra như phỗng.

"Viện trưởng, vừa rồi anh ta là đang chữa bệnh à?"

Đến bây giờ bác sĩ Lý còn chưa tin vào hai mắt của mình, chỉ nhìn thoáng qua đã bắt đầu thi châm, không chút do dự.

"Anh nghĩ sao, bằng không tại sao người ta lại gọi là thần y."

Viên Bách Sinh phản ứng lại, nghĩ mà sợ, người này thiếu chút nữa đã đuổi người mà ông mời đi.

Mà Lục Tiểu An vẫn luôn ở bên cạnh không nói lời nào càng là cả kinh không nói ra lời, cùng nhau đi học, biết thành tích của Mục Vân Đông rất tốt, nhưng không ngờ anh lại lợi hại như vậy, hơn nữa anh lại học châm cứu khi nào, bọn họ lại không biết chút gì.

"Bác sĩ Lý, thấy chưa? Đây là bổ sung nguyên khí mà tôi nói. Theo như lời tôi nói thì nguyên khí là vi sinh mệnh nguyên khí, nó là tồn tại có ý nghĩa cao hơn, là căn nguyên của sinh mệnh."

Mục Vân Đông giải thích nói.

"Thì ra thật sự có như vậy, là do kiến thức của chúng tôi hạn hẹp."

Bác sĩ Lý nhất thời cảm thấy hổ thẹn.

"Anh cũng không cần phải hổ thẹn, có một số thứ y học tạm thời không giải thích được."

Mục Vân Đông thầm nghĩ mình cũng không giải thích được nha, nếu không phải nhờ có hệ thống thì mình cũng không làm được.

Bệnh nhân trước mắt này thiếu sinh mệnh nguyên khí quá nhiều, người quá suy yếu, anh không dám chuyển vận quá mạnh, phải mất một giờ mới có thể chuyển vận xong.
« Chương TrướcChương Tiếp »