Chương 32: Bệnh Nhân Đặc biệt

Bình ổn lại tâm tình của mình, anh đã không còn rối rắm quá nhiều, lại bắt đầu công việc xem bệnh ở phòng khám.

Lần trước Đường Yên Mộng bắt được một nhân chứng quan trọng, lập được đại công, tâm tình lập tức rất tốt.

Cô biết tất cả những điều này đều do Mục Vân Đông mang đến cho cô, nếu ngày đó không gặp được Mục Vân Đông, đừng nói là lập công, mà để chứng nhân quan trọng như vậy bỏ trốn, nói không chừng đều sẽ bị xử phạt.

Hôm nay khó được có thời gian rảnh, liền nghĩ đến gọi điện thoại cho Mục Vân Đông.

"Thế nào, Mục đại thần y, hôm nay có thời gian ra ngoài một chút hay không?"

Trong điện thoại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Yên Mộng, Mục Vân Đông quả thực như bị sét đánh, không động đậy nổi.

"Này này, bác sĩ Mục, anh có đó không?"

"A a, tôi ở đây."

Mục Vân Đông rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, thì ra hôm nay thật sự có may mắn, lại có mỹ nữ mời.

Lập tức đẩy người bệnh trong phòng khám ra, lấy chìa khoá lên xe rồi chuẩn bị xuất phát.

"Lão đại, hôm nay không mang theo tôi ra ngoài à?"

Trương Tiểu Mãnh hỏi.

"Đại đội trưởng Đường mời, anh xác định muốn đi à?"

Mục Vân Đông nở một nụ cười nghiền ngẫm.

"Ôi ôi, không thể đi được nữa, tôi không giỏi làm bóng đèn."

"Trông nhà cho tốt."

Mục Vân Đông lái chiếc Ferrari của anh, một đường ngâm nga đi tới cục công an.

Đường Yên Mộng đã sớm thay thường phục, chờ ở ven đường.

Nhìn thấy Đường Yên Mộng ở phía xa, Mục Vân Đông lái xe chạy đến bên cạnh cô, quay cửa kính xe xuống, nhiệt tình mời.

"Người đẹp, lên xe."

Đường Yên Mộng lên xe, Mục Vân Đông lại trêu chọc:

"Hôm nay mỹ nữ muốn đi chơi chỗ nào, tôi sẽ làm tài xế, hôm nay tùy cô sai sử."

Đối mặt với Mục Vân Đông nhiệt tình, Đường Yên Mộng chỉ cười cười:

"Nghĩ cái gì đấy, gọi anh tới là muốn đưa anh đi gặp một người."

"Hả? Gặp người à."

Nhiệt tình của Mục Vân Đông lập tức bị làm lạnh, như bị dội nước lạnh.

"Đó là một người bệnh, một người bệnh rất quan trọng đối với tôi."

Đường Yên Mộng nghiêm mặt nói.

"Hả?"

Mục Vân Đông gật đầu, anh nhìn thấy vẻ mặt của Đường Yên Mộng có chút nghiêm túc, bởi vậy không trêu chọc nữa.

"Vậy thì dẫn đường đi."

Xe chạy hơn bốn mươi phút, dừng lại ở cửa một khu biệt thự.

"Hinh Viên, tên này thật nhã nhặn."

Mục Vân Đông khen.

Khu biệt thự này không giống với tiểu trấn Lan Loan của Mục Vân Đông, nó thoạt nhìn cũng không xa hoa lắm, giống như là một sơn thôn nhỏ yên tĩnh.

"Nơi này là nơi cư trú của một số cán bộ về hưu và người nhà của một số quân nhân, người ở đây phần lớn đều là những người đã cống hiến cho đất nước, hoặc là người nhà của bọn họ."

Đường Yên Mộng giới thiệu.

"Thì ra là vậy."

Mục Vân Đông gật đầu, nghe thấy mấy chữ cống hiến vì đất nước, trong lòng anh rất là kính nể.

Đi vào trong một căn nhà biệt thự tràn đầy dây thường xuân, Đường Yên Mộng nhẹ nhàng gõ gõ cửa, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên thân thể gầy ốm, hơn 50 tuổi đi ra.

"Chào dì Liễu!"

Đường Yên Mộng cung kính chào hỏi.

"Ôi, là Tiểu Mộng à, mau mau mời vào."

Dì Liễu nhiệt tình chào hỏi.

Đi vào trong phòng, Đường Yên Mộng giới thiệu với dì Liễu:

"Dì à, vị này chính là Mục thần y mà con mời đến, con muốn anh ấy xem bệnh cho anh Phong."

"Xin chào!"

Mục Vân Đông cũng cung kính chào hỏi.

"Tiểu tử đừng khách khí, cậu đến xem bệnh là tốt rồi, đứa nhỏ này của tôi bệnh cũng không nhẹ, có thể trị được thì trị, không thể trị cũng không quan trọng."

Dì Liễu nhàn nhạt nói, giống như đã sớm quen rồi.

"Dì đừng lo lắng, thần y này không giống, bản lĩnh lớn đấy."

Đường Yên Mộng dùng sức khen Mục Vân Đông.

"Lại có thể lớn hơn y thánh Lương Kiếm Bình à? Lương Kiếm Bình đã tới bao nhiêu lần rồi, tiểu Mộng à, sau này chuyện của anh Phong của con bớt nhọc lòng đi, con nên nói chuyện yêu đương đi, sống ngày tháng của mình thật tốt, đừng chậm trễ thanh xuân của mình."

Dì Liễu khuyên nhủ.

Lời nói của dì Liễu làm cho trong lòng Đường Yên Mộng lấp kín, rất là không dễ chịu.

"Dì đừng nói nữa, nếu người đã tới thì thử lần này đi, nói không chừng lần này sẽ khả quan hơn."

"Được rồi, vậy thử xem."

Dì Liễu cũng không từ chối nữa, chỉ là không khả quan thì thế nào, thất vọng cũng không phải một lần hai lần.

Cuộc đối thoại của hai người cũng không làm Mục Vân Đông tức giận, nói thật, tuy hiện tại y thuật của anh đã phát triển, nhưng vẫn có rất nhiều bệnh vẫn không trị hết.

Nếu như anh không có hệ thống trói định, cho dù sau này anh có thể đạt tới mức độ cao như Lương Kiếm Bình thì cũng không phải thấy bệnh gì cũng có thể trị.

Dì Liễu mang theo hai người đi vào một căn phòng ở lầu một, chỉ thấy một thanh niên đang nằm ở trên giường, mặt gầy ốm, bởi vì hàng năm không thấy mặt trời nên sắc mặt có chút trắng bệch.

"Anh ấy tên là Từ Phong, từng là chiến hữu của tôi, trong một lần tập độc vây quét, anh ấy vì cứu tôi mà bị súng bắn làm bị thương rất nặng, từ đó trở thành người thực vật."

Đường Yên Mộng giới thiệu tình huống cho Mục Vân Đông, trong mắt hàm chứa nước mắt.

Nghe Đường Yên Mộng giới thiệu, Mục Vân Đông cũng là lệ nóng doanh tròng.

"Được rồi, các người đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ tận lực cứu trị."

Anh sợ Đường Yên Mộng nói xong sẽ khóc, lập tức đuổi hai người ra ngoài.

"Dì Liễu, chúng ta ra ngoài đi, đừng ảnh hưởng đến việc xem bệnh của bác sĩ Mục."

Hai người phụ nữ đi ra ngoài, Mục Vân Đông mở Thiên Nhãn ra, phát hiện toàn thân Từ Phong tổng cộng bị thương bảy chỗ, chỗ nặng nhất ở phần eo.

Không thể không nói Từ Phong thật sự là mạng lớn, không có một vết thương nào đánh vào chỗ tử yếu, bằng không đã sớm quy thiên.

"Bây giờ gặp được tôi, tôi sẽ làm cho anh tái hiện lại sự oai hùng của mình."

Mục Vân Đông cũng không lãng phí thời gian nữa.

"Vèo, vèo, vèo", từng cây kim châm bay ra, bắn thẳng đến huyệt vị tương quan.

Hiện tại vấn đề quan trọng nhất của Từ Phong là thân kinh ở đại não đã bị thương tổn, dẫn tới anh vẫn chưa tỉnh lại, còn có thần kinh thắt lưng bị hao tổn dẫn tới anh không thể động đậy, chỉ cần chữa trị những tế bào thần kinh này là anh có thể tỉnh lại, còn có thể khôi phục vận động.

Mục Vân Đông khai đủ mã lực, sinh mệnh nguyên khí không cần tiền dường như liều mạng chuyển vận từ trong thân thể Từ Phong.

Một lượng lớn sinh mệnh nguyên khí không ngừng tiến vào thân thể của anh, chữa trị thần kinh, cơ bắp bị hao tổn.

Bởi vì từ khi bị bệnh liệt hoán đến đây quá lâu, có một số cơ bắp đã héo rút biến hình, nếu muốn chữa trị thì cần rất nhiều sinh mệnh nguyên khí.

Cũng may là Mục Vân Đông không thiếu nhất chính là cái này, anh điên cuồng mà chuyển vận, quá trình này kéo dài suốt ba giờ.

Trong lúc đó, dì Liễu và Đường Yên Mộng đã tiến vào vài lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy Mục Vân Đông nghiêm túc chữa trị thì lại không đành lòng cắt ngang.

Sau ba giờ, Mục Vân Đông rốt cuộc dừng việc chuyển vận, mà lúc này Từ Phong đã như một người hoàn toàn khác.

Khuôn mặt vốn tái nhợt hiện tại đã có màu đỏ như máu, cơ bắp khô héo dần dần đẫy đà lên, những tế bào bị hao tổn trở nên như quả nho mượt mà no đủ.

"Anh Từ Phong, anh nên rời giường rồi."

Mục Vân Đông vừa thu kim châm vừa ôn nhu nói chuyện với Từ Phong.

Hai người bên ngoài nghe thấy Mục Vân Đông nói chuyện thì lập tức chạy như bay vào nhà, giờ khắc này hai người sợ đến ngây người.

Lúc này, vẻ mặt của Từ Phong hồng nhuận, cơ bắp no đủ, giống như là đang ngủ.

"Từ Phong, Từ Phong, mẹ là mẹ, con có nghe thấy không?"

Dì Liễu rõ ràng kêu gọi.

"Từ Phong, tỉnh đi, tôi là Đường Yên Mộng, tôi tới thăm anh."

Đường Yên Mộng cũng ôn nhu nói.

Hai người thay phiên nói chuyện với Từ Phong, chưa nói được mấy câu, Từ Phong nằm liệt 5 năm rốt cuộc cũng giật giật ngón tay.

"Dì, động rồi, Từ Phong anh ấy cử động rồi."

Đường Yên Mộng vui mừng kêu to lên.

"Cử động? Thật sự cử động sao?"

Dì Liễu không tin sự thật này.

Hai người không chớp mắt nhìn chằm chằm Từ Phong, chỉ thấy anh hơi giật giật ngón tay, sau đó lông mày bắt đầu run rẩy, cuối cùng mở đôi mắt năm năm chưa mở ra kia.

Yên tĩnh ngủ đã năm năm, vừa tỉnh lại đã sớm như đã có mấy đời, ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt, thật lâu không lên tiếng.

Vừa thấy Từ Phong thật sự mở mắt ra, dì Liễu kích động kéo tay của anh ta, thật cẩn thận hỏi:

"Con à, con thật sự tỉnh rồi? Mẹ đây, con còn nhận ra không?"

Từ Phong đánh giá gương mặt quen thuộc trước mắt, đầu lưỡi phát ngạnh, khó khăn phun ra mấy chữ:

"Mẹ... mẹ..."

"Ai!"

Dì Liễu kích động đáp lại.

"Vậy anh nhận ra tôi không?"

Đường Yên Mộng cũng hỏi.

"Cô... là... tiểu... Mộng..." Từ Phong gian nan phun chữ.

"Dì à, anh ấy nhận ra con, anh ấy còn nhận ra con."

Đường Yên Mộng cũng kích động kêu lên.

"Đúng vậy, thằng bé nhận ra, nó tỉnh rồi, rốt cuộc nó cũng tỉnh rồi, con của tôi ơi..."

Dì Liễu nhào vào trên người Từ Phong, khóc lớn lên, trong lúc nhất thời các loại cảm xúc đau khổ, chua xót, uất ức hóa thành nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn lăn xuống.

Đường Yên Mộng ở bên cạnh cũng khóc hu hu.

Mục Vân Đông không chịu nổi loại trường hợp này, rời khỏi phòng.

"Đinh! Hôm nay Mục Vân Đông cứu một mạng người, khen thưởng một trăm triệu tiền mặt, một quyển bí tịch thân pháp, một quyển Phong Thần Bộ, một lọ mỹ dung đan siêu cấp."

"Oa! Hôm nay hệ thống hào phóng quá, sao lại khen thưởng nhiều đồ như vậy."

Mục Vân Đông vui mừng kêu lên.

"Người này là một anh hùng truy bắt, vì quốc gia vì nhân dân mà liều mạng, khen thưởng đương nhiên không bình thường."

Hệ thống từ từ nói.

"Thật tốt quá, sau này tôi phải tìm nhân vật anh hùng để cứu trị nhiều hơn."

Mục Vân Đông hưng phấn hoa tay múa chân nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng.