Mục Vân Đông vừa mới đi đến cửa bệnh viện thì đột nhiên có một trận điện lưu tràn qua toàn thân, xông lên trán.
Một tiếng "xuy" vang lên, toàn bộ đầu tóc đều bốc lên khói nhẹ, tóc tai dựng đứng lên giống như điện xẹt, phát ra một trận mùi khét lẹt.
"Mẹ nó! Sao lại như vậy?"
Mục Vân Đông không khỏi sửng sốt.
"Mục Vân Đông, anh thấy chết mà không cứu, hệ thống phạt anh bị điện giật một lần."
Trong đầu truyền ra âm thanh của hệ thống.
"Là anh, anh có thể điện tôi à?"
Mục Vân Đông tức giận không thôi.
"Lúc trước tôi đã nói rồi, nếu như anh không phục tùng mệnh lệnh thì tôi sẽ trừng phạt nha."
"Chính là tôi có giới hạn của mình, tham quan không trị, người đại gian đại ác không trị."
"Thật sự không trị?"
"Thật sự không trị, có bản lĩnh thì anh điện chết tôi đi."
Mục Vân Đông lập tức có tinh thần, còn chưa có người có thể cưỡng bách anh làm chuyện anh không muốn, trước đó Vương Hoằng không được, hiện tại hệ thống cũng không được.
"Xuy", điện lại giật, mùi vị khét lẹt càng đậm, cho dù không soi gương thì Mục Vân Đông cũng biết bộ dáng hiện tại của mình chật vật cỡ nào.
"Mẹ nó, hệ thống tồi, anh đủ chưa, làm nữa thì lão tử không làm nữa."
Mục Vân Đông phát hỏa.
"Tôi sợ bởi vì vậy mà anh chậm trễ việc tìm hệ thống số 3."
"Yên tâm, tôi vẫn nhớ rõ chuyện của anh, chỉ cần anh dám điện tôi, tin tôi sẽ lập tức bãi công không làm nữa không."
"Tiểu tử tốt, tính tình này thật hợp khẩu vị của tôi."
Hệ thống cười hắc hắc:
"Được rồi, tạm thời không điện anh, anh tùy ý, tôi giả chết đây."
"Này này, tốt xấu gì thì anh cũng phải khôi phục kiểu tóc của tôi chứ!"
"Tự giải quyết."
"Mẹ nó!"
Mục Vân Đông không tự chủ được gầm lên một tiếng, đột nhiên anh phát hiện xung quanh thật sự có người đang nhìn anh, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt khác nhau.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"
Nghẹn một bụng lửa, anh vội vã trở về phòng khám.
Ngoài phòng khám, Trương Tiểu Mãnh đang đứng ở cửa nhón chân chờ mong, vừa thấy Mục Vân Đông đi xe, Trương Tiểu Mãnh lập tức chạy đi lên.
"Mẹ nó! Lão đại, sao anh... sao anh lại biến thành bộ dáng này vậy?"
Trương Tiểu Mãnh cũng bị bộ dáng hiện tại của Mục Vân Đông doạ sợ.
"Làm sao vậy? Rất khó nhìn à?"
Vẻ mặt Mục Vân Đông âm trầm.
"Hả, có chút giống Lôi Chấn Tử."
Trương Tiểu Mãnh không giỏi nói dối, có chút yếu ớt nói.
"Lão đại, anh đánh nhau với ai vậy?"
Trương Tiểu Mãnh lại lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là một kẻ điên."
Mục Vân Đông chịu đựng lửa giận, một hơi vọt vào phòng vệ sinh, trực tiếp để đầu vào trong vòi nước, rửa sạch một hồi lâu, mới dám xuất hiện ở trước gương.
May mà mặc dù đuôi tóc còn có chút cuốn, nhưng cuối cùng vẫn có thể gặp người.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, chỉnh lý lại một chút, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn một ít.
Ra khỏi phòng vệ sinh, Mục Vân Đông nhìn thấy một người đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của anh.
"Vu Hiểu Hiểu, cô tới lúc nào?"
Mục Vân Đông mở to hai mắt nhìn, một bộ dáng không thể tin tưởng.
"Tôi tới một hồi lâu rồi."
Vu Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói.
"Hình ảnh vừa rồi tôi làm ra kiểu tóc bùng nổ kia, cô cũng thấy rồi à?"
"Cũng được."
Vu Hiểu Hiểu vẫn nhỏ giọng nói, vẻ mặt của cô không quá tốt, bộ dáng tâm sự nặng nề.
"Có phải cô có chuyện gì không?"
Mặc dù bây giờ Mục Vân Đông đã cắt đứt liên lạc với Vu Hiểu Hiểu, nhưng nhìn bộ dáng héo rũ của cô, vẫn không nhịn được quan tâm một chút.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn cầu xin anh một chuyện."
Vu Hiểu Hiểu dùng tay lau góc áo, muốn mở miệng nhưng lại có chút thẹn thùng.
"Cô nói đi."
"Nghe nói bây giờ y thuật của anh rất tốt, tôi muốn cầu anh cứu trị một người."
"Trị bệnh cứu người vốn chính là thiên chức của bác sĩ, cô dẫn tới đây đi, tôi sẽ xem cho anh ta."
"Tôi..." Vu Hiểu Hiểu vẫn ngại ngùng xoắn xít, làm sao cũng không mở miệng được.
"Tiểu Mãnh, lấy cho vị khách này một ly nước, thuận tiện cũng lấy cho tôi một ly."
Trương Tiểu Mãnh nhanh chóng bưng nước lên cho hai người, đặt một ly tới trước mặt Vu Hiểu Hiểu.
"Cô uống chút nước đi, chậm rãi nói."
Vu Hiểu Hiểu uống nước xong miệng, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí:
"Tôi muốn mời anh xem bệnh cho cha của Khang Tuấn Trạch."
"Phụt!"
Mục Vân Đông phun một ngụm nước ra.
Vu Hiểu Hiểu biết Mục Vân Đông hận Khang Tuấn Trạch, cũng hận cô, nhưng cô không ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy.
Mục Vân Đông lau khóe miệng, vẻ mặt bắt đầu trở nên âm lãnh:
"Cô muốn tôi đi cứu hắn?"
"Tiểu Đông, cậu nghe tôi nói, tôi biết cậu hận chúng tôi, nhưng chuyện này không liên quan đến cha của anh ấy, hiện tại cha của anh ấy sinh bệnh nặng, không ai có thể trị liệu. Trong khoảng thời gian này mọi người đều đồn đại y thuật của anh lợi hại, trị bệnh cho không ít người bệnh, tôi muốn thử một lần."
"Hừ!"
Mục Vân Đông cười lạnh một tiếng:
"Buồn cười, cha của Khang Tuấn Trạch mà bản thân anh ta không tới cầu xin, mà lại để một người phụ nữ như cô ra mặt, thật là làm cho người ta xem thường."
"Không phải, là tôi, là tôi tự mình muốn tới."
Ánh mắt của Vu Hiểu Hiểu né tránh, hoảng loạn không thôi.
"Cô hoảng cái gì?"
"Bởi vì tôi, tôi..." Vu Hiểu Hiểu cắn răng, bộ dáng như muốn khóc.
"Được rồi, cô cũng không cần phải nói, tóm lại tôi sẽ không cứu người này."
"Không, không, anh nhất định phải được cứu, anh không cứu thì tôi không còn đường lui nữa."
Vu Hiểu Hiểu khóc ra, cô rốt cuộc cũng buông mặt mũi xuống, không hề giấu giếm nữa:
"Tiểu Đông, tôi mang thai rồi, là Khang Tuấn Trạch."
"Ầm", tin tức này của Vu Hiểu Hiểu đã làm cho Mục Vân Đông chấn động, mặc dù bọn họ đã chia tay nhau, nhưng nghe tin tức này thì anh vẫn sẽ đau lòng.
Anh mở Thiên Nhãn ra, chỉ thấy trong bụng của Vu Hiểu Hiểu có một luồng sinh mệnh nguyên khí khác với mình đang dao động, biên độ còn không nhỏ, nhìn dáng vẻ ít nhất có ba tháng.
"Mẹ nó, sớm như vậy đã phản bội tôi, lại còn làm tôi chẳng hay biết gì."
Mục Vân Đông nắm chặt tay, vẻ mặt lạnh lùng.
"Tôi muốn kết hôn, muốn cho đứa trẻ một danh phận, nhưng Khang Tuấn Trạch lại nói hiện tại cha của anh ấy ốm đau trên giường, không có tâm tư nói chuyện kết hôn, cho nên tôi muốn đến cầu xin anh, chữa bệnh cho cha của anh ấy, cũng thuận tiện giúp tôi!"
Vu Hiểu Hiểu nói rất đáng thương, hoa lê đái vũ.
Trái tim Mục Vân Đông co rút lại, ngoại trừ đau còn có phẫn nộ, nhưng mà anh có nguyên tắc của mình, anh có giới hạn của mình.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh nhàn nhạt nói:
"Thật xin lỗi, bệnh tham quan tôi không trị được, cô đi mời cao minh khác đi."
"Không không, tiểu Đông, cậu không thể thấy chết mà không cứu như vậy, vừa rồi cậu còn nói thiên chức của bác sĩ chính là trị bệnh cứu người, cho nên cậu không thể..."
"Vu Hiểu Hiểu, phải có chút tôn nghiêm."
Mục Vân Đông ngắt lời của Vu Hiểu Hiểu nói:
"Cô khom lưng uốn gối cầu xin người khác, anh ta còn không biết đang sung sướиɠ ở đâu."
Mục Vân Đông nói làm cho trong lòng Vu Hiểu Hiểu chấn động, đúng vậy, từ sau khi biết cô mang thai, Khang Tuấn Trạch đã thường xuyên lưu luyến hộp đêm.
Mặc dù anh ta vẫn luôn nói với cô rằng anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi với người khác, sẽ không cưới bọn họ, nhưng trong lòng cô vẫn không yên ổn.
Hơn nữa, mẹ Khang Triệu Thiến Như là người có quan niệm rất nặng đối với thân phận cô nhi của Vu Hiểu Hiểu.
Thở dài một hơi, Vu Hiểu Hiểu có chút nản lòng thoái chí:
"Thật xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy."
Nói xong, cô lòng tràn đầy bất kham đi ra khỏi phòng khám.
Nhìn bóng dáng có chút cô đơn của Vu Hiểu Hiểu, trong lòng Mục Vân Đông cũng không chịu nổi.
"Tiểu Mãnh, cậu nói xem có phải tôi làm sai hay không?"
"Hả? Tôi không biết!"
Trương Tiểu Mãnh không ngờ lão đại nhà mình sẽ hỏi mình, lập tức ấp úng nói.
"Thôi, nói anh cũng sẽ không hiểu đâu."
Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, nếu như Vu Hiểu Hiểu lựa chọn Khang Tuấn Trạch thì cô phải thừa nhận tất cả những gì anh ta mang đến cho cô, bao gồm cả mưa rền gió dữ.
Hơn nữa, Mục Vân Đông cũng có nguyên tắc của riêng mình, có lập trường của riêng mình.