Mục Vân Đông bận rộn liên tục mấy ngày, mới dần dần rảnh một chút, người quá nhiều, rất nhiều người đều là bệnh cũ.
Hôm nay vừa mới tới phòng khám đã nhận được điện thoại của Lục Tiểu An:
"Anh Đông, tôi, Mã Siêu và Trương Bân đều đổi bệnh viện để thực tập, tôi tới bệnh viện Trung Y, hai người bọn họ tới bệnh viện Nhân Dân, hơn nữa đều đã ký hợp đồng, một khi tốt nghiệp lập tức ở lại nhận chức."
"Tốt, tốt, sau này làm việc cho tốt!"
Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Mục Vân Đông vui mừng, không ngờ hai vị viện trưởng lại thật sự làm theo yêu cầu của anh.
Đương nhiên, không làm cũng không được, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tên tuổi thần y của Mục Vân Đông đã truyền ra ngoài, đã có người chú ý tới anh.
Lúc này, mới nói chuyện điện thoại với Lục Tiểu An, viện trưởng bệnh viện Nhân Dân Trần Khang Thời lại gọi điện thoại tới:
"Tiểu Mục à, tôi đã mời anh làm bác sĩ đặc biệt của bệnh viện chúng tôi, hôm nay trong viện có một bệnh nhân đặc biệt, anh đến bệnh viện một chút."
"Bệnh nhân đặc biệt? Vậy khẳng định có phần thưởng đặc biệt."
Trong lòng hiện lên một ý niệm, lập tức phân phó Trương Tiểu Mãnh trông phòng khám, sau đó chạy đến bệnh viện Nhân Dân.
Bệnh viện Nhân Dân cách nơi này cũng không xa, lái xe mười mấy phút đã đến nơi.
Lúc đi vào bệnh viện, Trần Khang Thời đang canh giữ ở cửa bệnh viện:
"Tiểu Mục à, tới đây với tôi nào."
Mục Vân Đông thầm nghĩ đây là dạng bệnh nhân gì, làm một viện trưởng lại tự mình nhọc lòng vì hắn.
Trần Khang Thời lúc này mới dẫn Mục Vân Đông đi đến một căn phòng bệnh cao cấp, chỉ thấy một đám bác sĩ đang tụ tập ở cửa phòng bệnh, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc, hết đường xoay xở.
"Mọi người nhường một chút, bác sĩ đặc biệt của chúng ta, Mục thần y tới rồi."
Trần Khang Thời phất tay gọi mấy vị bác sĩ đứng ở cửa.
Mấy tên bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy một người trẻ tuổi đang chậm rãi đi đến.
"Anh chính là bác sĩ Mục à? Còn trẻ như vậy, còn chưa tốt nghiệp?"
Có người nghi ngờ nói.
"Các người đừng thấy cậu ấy trẻ tuổi, đã xem bệnh nặng cho rất nhiều người, ngay cả ân sư Lương Kiếm Bình của tôi cũng tìm cậu ấy xem bệnh."
Trần Khang Thời mỉm cười nói.
Các bác sĩ trẻ tuổi nhất ở đây đều hơn ba mươi tuổi, mấy vị khác đã là bác sĩ bốn, năm chục tuổi có nhiều năm kinh nghiệm.
Trong đó, một vị bác sĩ mặt chữ điền hơn 50 tuổi chính là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân trong phòng bệnh, nhìn thấy viện trưởng Trần mời một vị bác sĩ trẻ tuổi như vậy, trong lòng lập tức có chút không thoải mái.
"Tôi là bác sĩ chủ trị của bệnh nhân trong phòng, Trương Vĩ Dân, tôi đã nghe viện trưởng Trần nói qua về anh, nghe nói anh xem bệnh rất trâu bò, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nơi có bệnh, một châm có thể chấm dứt căn bệnh."
"Ừm, gần như là vậy, viện trưởng Trần nói không sai."
Mục Vân Đông gật đầu.
"Ha ha ha, thật đúng là dám nói, cũng không sợ gió lớn lóe đầu lưỡi của mình, anh cho rằng mình là ai, y thánh Lương Kiếm Bình à?"
Mấy vị bác sĩ lúc ấy trêu chọc.
"Có gì mà buồn cười chứ, đây là sự thật mà!"
Trong lòng Mục Vân Đông khinh bỉ, một đám người chưa hiểu chuyện đời!
"Được rồi, nếu như anh tự thổi mình trâu bò như vậy, vậy anh vào xem thử bệnh nhân trên giường bệnh bị bệnh gì."
Bác sĩ chủ trị Trương Vĩ Dân nói.
Mục Vân Đông không thèm nhiều lời với bọn họ, có đôi khi sự thật thắng với hùng biện, làm cho bọn họ được thêm kiến thức.
Anh đi đến trước giường bệnh, mở Thiên Nhãn ra, chỉ thấy bộ vị gan và thận của người bệnh có khí đen nồng đậm, sinh mệnh nguyên khí yếu, có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Nếu không gặp được mình, dùng phương pháp trị liệu truyền thống, người này sống không quá ba tháng."
Trong lòng Mục Vân Đông nghĩ.
Nhìn thấy Mục Vân Đông cau mày, Trương Vĩ Dân cho rằng Mục Vân Đông nhìn không ra, lập tức châm biếm:
"Thế nào, có phải là không nhìn ra hay không?"
"Không phải không nhìn ra, chỉ là người này đã hết thuốc chữa rồi, đương nhiên bây giờ gặp được tôi, coi như là mệnh của ông ta không thể tuyệt rồi."
Mục Vân nâng mí mắt lên chậm rãi nói.
"Ha ha ha ha ha!"
Mấy vị bác sĩ lại cười ha hả:
"Còn chưa nhìn ra bệnh gì đã bắt đầu khoác lác."
"Viện trưởng, ông đang tìm người nào vậy, chẳng lẽ là lừa người à."
Trương Vĩ Dân nhắc nhở Trần Khang Thời, nói.
Trần Khang Thời cũng thật ngượng ngùng, hiểu biết của lão đối với Mục Vân Đông đều là thông qua ân sư Lương Kiếm Bình, hơn nữa chính mình chưa từng tận mắt nhìn thấy Mục Vân Đông cứu trị bệnh nhân.
"Tiểu Mục à, anh có nhìn ra bệnh nhân là bệnh gì không? Nếu như đã nhìn ra thì chúng ta nên trao đổi với mấy vị bác sĩ một chút."
Mục Vân Đông nhìn thấy vẻ mặt của Trần Khang Thời có chút khó coi, lập tức cũng không thèm nhấn nút, thậm chí đều lười phân tích, nói thẳng:
"Thận Thuỷ khô kiệt, ung thư gan giai đoạn cuối."
"Cái gì, vậy mà nói đúng", mấy tên bác sĩ sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phủ định:
"Đây là viện trưởng Trần đã nói trước với anh?"
"Viện trưởng Trần thì cái gì cũng chưa nói, tôi xem bệnh chỉ dựa vào mắt, tôi chữa bệnh chỉ dựa vào châm, tìm tôi xem bệnh cũng biết. Các người không tin còn chưa tính, dù sao tôi là viện trưởng Trần mời tới đây xem bệnh, các người tránh ra, tôi muốn trị liệu, trị xong rồi đi."
Mục Vân Đông mặc kệ những người này, nếu không phải có viện trưởng Trần thì anh mới lười đến đây.
"Vèo, vèo, vèo" kim châm xuất hiện trên tay, anh đang định thi châm thì đột nhiên nhìn thấy nhãn treo ở trước giường bệnh.
"Người bệnh: Khang Vĩnh Xương."
Tên này sao lại quen thuộc như vậy, Khang Vĩnh Xương?
"Viện trưởng Trần, bệnh nhân này là?"
"À, tiểu Mục à, vị này chính là Phó bí thư Thành ủy của chúng ta, cho nên anh phải nghiêm túc một chút."
Trần Khang Thời cẩn thận phân phó.
"Thì ra là ông ta!"
Mục Vân Đông lập tức nghĩ tới, ông ta còn không phải là cha của Khang Tuấn Trạch, Khang Vĩnh Xương à?
Khang Vĩnh Xương vốn là cục trưởng sở y tế Trạm Hải, cha của ông ta là Khang Ngọc Thư cũng là một vị cán bộ về hưu, mà vợ của ông ta là Triệu Thiến Như đến từ Triệu gia ở kinh đô, mở một công ty y dược.
Mấy năm trước, thuốc mới do công ty y dược của Triệu Thiến Như nghiên cứu chế tạo xảy ra vấn đề, rất nhiều người bệnh đã từng xuất hiện phản ứng bất lương, người bệnh đều khiếu nại tới Sở Y Tế.
Lúc ấy, Khang Vĩnh Xương thân là cục trưởng Sở Y Tế lợi dụng chức quyền đè xuống chuyện này, nhưng sau đó lại xuất hiện chuyện người bệnh tử vong, Khang Vĩnh Xương rốt cuộc không đè được nữa, thăng cấp rút chức cho Khang Vĩnh Xương. Nhưng không bao lâu sau, ông ta lại đảm nhiệm lần nữa, còn trở thành phó bí thư Thành uỷ hiện tại, chuyện này Khang Tuấn Trạch còn khoe khoang ở trường học.
Thì ra là tham quan này, trong lòng Mục Vân Đông chửi thầm.
Bình sinh anh ghét nhất tham quan, nhìn Khang Vĩnh Xương này, tuy hiện tại đang hôn mê, nhưng dáng người đầy đầu ruột già và thân thể phù phiếm của lão đều bị chủ nhân thân thể này biểu hiện là một người mê luyến xa hoa truỵ lạc, lưu luyến thanh sắc khuyển mã.
"Tôi không trị được người này."
Mục Vân Đông thu hồi châm, chậm rãi nói.
"Đang yên lành, sao lại đột nhiên lại không trị được chứ?"
Trần Khang Thời vội vàng hỏi.
"Ông ta là tham quan, bệnh tham quan, tôi không trị được."
"Hừ! Chỉ sợ là không trị được."
Một bên, Trương Vĩ Dân châm chọc nói, lúc trước nhìn thấy Mục Vân Đông lấy kim châm ra, bọn họ cũng bị chấn động một chút.
Bọn họ vừa có chút chờ mong lại có chút lo lắng, bọn họ chờ mong y thuật thần kỳ của anh, nhưng lại lo lắng anh sẽ đoạt hết công lao của bọn họ.
"Trị hay không trị được thì do tôi định đoạt, liên quan đến các người đánh rắm. Tôi làm người có điểm mấu chốt của tôi, đó chính là tham quan không trị, người đại gian đại ác không trị."
Mục Vân Đông nói xong thì xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Ai, tiểu Mục, cậu đừng đi mà!"
Trần Khang Thời đuổi theo ở phía sau nói:
"Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, nếu người này không trị được thì tôi không tiện giao phó."
"Đó là chuyện của ông, sau này có người như vậy đừng phiền đến tôi."
Mục Vân Đông nhanh chân đi ra khỏi bệnh viện.