Ở nhà nghỉ ngơi một hồi, chờ Trương Tiểu Mãnh tiết tà hỏa, hai người lại đi đến phòng khám.
Bởi vì buổi sáng có không ít người trực tiếp chữa khỏi bệnh cho nên đều cảm thấy rất thần kỳ, sau khi trở về thì truyền miệng, không ít người gần đó đều biết nơi này có một vị thần y.
Đợi đến khi Mục Vân Đông đi đến phòng khám thì đã có không ít người đang chờ.
"Mục thần y tới rồi, Mục thần y tới rồi, mọi người mau nhường đường."
Mục Vân Đông sợ đến giật cả mình, lúc này mới qua một buổi sáng mà tên của anh đã vang lên ở đây như vậy rồi à?
Sau một buổi chiều, đến khi trời tối cuối cùng cũng có thể xem bệnh xong cho những bệnh nhân ở đây.
"Tiểu Mãnh, mấy giờ rồi?"
"Lão đại, hơn 7 giờ, anh cũng bận quá rồi, vẫn luôn ngồi đến hiện tại."
"Ai!"
Mục Vân Đông cũng thở dài, hiện tại mọi người xem bệnh quý, xem bệnh khó, không phải bệnh nặng gì có thể tận lực chịu đựng, bệnh nặng trị liệu vô vọng thì trực tiếp về nhà chờ chết.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện một bác sĩ, trị liệu cho người bệnh miễn phí, còn dùng một lần để trị bệnh, mọi người sao có thể không chen chúc mà đến.
"Được rồi, về nhà ăn cơm, có lẽ dì ở nhà cũng sốt ruột chờ."
Hai người lái xe ra khỏi phòng khám, phòng khám nằm ở khu phố cũ, rất nhiều con đường hẹp đèn đường tối tăm.
Khi đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, một đám thanh niên nhuộm tóc đủ màu chặn đường đi.
Đám người này vừa nhìn đã biết là lưu manh trong xã hội, bọn họ ăn mặc kỳ lạ, lông tóc càng là hồng vàng trắng xanh đều có, tay mỗi người còn cầm gậy gộc, vẻ mặt cười âm tà.
"Lão đại, chẳng lẽ những người này muốn gây chuyện gì à?"
Trương Tiểu Mãnh hàng năm lái xe vận tải lớn, bị người đón xe đòi phí qua đường cũng không phải một lần hai lần.
"Anh ngồi một chỗ, để tôi."
Mục Vân Đông mới sờ thấu Thiên Lang Thần công, lần trước truy kích một phạm nhân còn cảm thấy chưa đủ, hiện tại muốn thử lại một lần nữa.
"Không được, vẫn là để cho tôi tới đi, giữa trưa anh cho uống nhiều thuốc nước quá, lão tử muốn bắt bọn họ để tiết hỏa."
Trương Tiểu Mãnh xuống xe, đi về phía đám người.
"Lên!"
Những người này hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, không hỏi tên họ đã trực tiếp đấu võ.
Trương Tiểu Mãnh kéo nút áo trên xuống, lộ ra cơ bụng phình phịch:
"Đến đây đi, cho các người biết cái gì gọi là Long Tinh Hổ Mãnh."
"Nếu như anh tìm chết thì đừng trách chúng tôi."
Một thanh niên lông tóc màu vàng dẫn đầu vung gậy gộc lên, hung hăng ném tới trên người Trương Tiểu Mãnh.
Trương Tiểu Mãnh không chút hoang mang nâng cánh tay lên:
"Đương" một tiếng, gậy gộc nện lên cánh tay, lông vàng chỉ cảm thấy trên tay chấn động, không tự chủ được lui về sau một bước.
"Mẹ nó, cánh tay của người này sao lại cứng như vậy?"
"Vậy mà không đau à?"
Trương Tiểu Mãnh cũng vui mừng không thôi:
"Đến đây đi, các người không ăn cơm à? Cùng nhau lên đi!"
Trương Tiểu Mãnh cười ha ha, anh rất cao hứng, không ngờ uống thuốc lại làm cho mình mạnh như vậy.
"Người này có cổ quái, mọi người cùng nhau lên."
Nhất thời, một đám người vung gậy lên ném về phía Trương Tiểu Mãnh. Trương Tiểu Mãnh bảo vệ đầu, tùy ý bọn họ đánh.
"Đương đương đương", gậy gộc nện lên người Trương Tiểu Mãnh, phát hiện âm thanh như kim loại.
"Mẹ nó, quá sung sướиɠ, quả thực là gãi ngứa."
Trương Tiểu Mãnh điên cuồng hô.
"Đến đây đi, lấy ra sức lực bú sữa mẹ của các người tới đây, hôm nay không làm tiểu gia khó chịu thì các người đừng hòng rời đi."
"Người này không thích hợp!"
Có người hô.
Lúc này, Mục Vân Đông đã từ trên xe xuống, anh vẫn luôn nhìn chuyện xảy ra trước mắt, khi anh nhìn thấy cơ bắp của Trương Tiểu Mãnh cứng rắn như kim cương thì cũng hoảng sợ.
"Thật không hổ là nước Thần Tiên cường đại, chờ sau này khi kết bạn gái nhất định phải uống nhiều hơn một chút."
Mục Vân Đông tính toán ở trong lòng.
Đột nhiên có người phát hiện Mục Vân Đông.
"Bên kia còn có một người, di chuyển mục tiêu, làm thịt hắn!"
Mắt thấy không bắt được Trương Tiểu Mãnh, một đám người đi về phía Mục Vân Đông.
"Đây là coi tôi là quả hồng mềm à?"
Đợi những người này đến gần, con mắt đột nhiên nhảy dựng lên, thân thể xoay tròn trên không trung, hai chân ra chiêu giống như tia chớp.
"Bịch, bich, bich, bịch, bịch..."
Mấy tiếng nói dày đặc vang lên, một đám người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thân thể đã như bao cát bay về phía xa, cho đến mấy mét sau mới rơi xuống đất.
"Mẹ nó, sao lại như vậy? Cứ như vậy bay ra, thật đau chết lão tử."
Một người che ngực nhỏ giọng rêи ɾỉ nói.
Người khác cũng một hơi kêu rên, cả đám chỉ cảm thấy yết hầu phát ngọt, có một cảm giác muốn hộc máu, rốt cuộc không thể động đậy.
"Oa! lão đại chính là lão đại, anh quả thực là đẹp trai."
Trương Tiểu Mãnh vỗ tay khen ngợi, vốn tưởng rằng mình có cơ bắp cứng cỏi đủ trâu bò, không ngờ lão đại của anh mới là trâu bò.
"Sau này sẽ dạy cho anh."
Mục Vân Đông trả lời một câu, bây giờ anh còn có việc phải làm, những người này không hỏi tên họ đã trực tiếp ra tay với bọn họ, hiển nhiên là bị người khác sai khiến.
Tiện tay nhặt lên một cây gậy, đặt nó ở yết hầu của tên tóc vàng.
"Nói đi, ai phái các người tới."
"Tôi không rõ anh nói cái gì, chúng tôi chỉ là muốn kiếm tiền mà thôi."
Tóc vàng thở dốc nói.
"Còn cãi bướng."
Mục Vân Đông thông qua thuật đọc tâm sớm đã hiểu rõ bọn họ chỉ là lấy tiền thay người tiêu tai, chẳng qua bọn họ cũng không biết tên của anh ta là gì.
"Mang chúng tôi đi tìm anh ta."
Mục Vân Đông trực tiếp ra lệnh.
"Tôi nói thật đó, không có ai cả, chỉ là mấy anh em đều khẩn trương muốn kiếm được chút tiền."
Tóc vàng vẫn kiên trì không chịu nói.
"Không muốn nói đúng không, tôi biết trên đường của các người có quy củ, nhưng tôi cũng có quy củ của tôi."
Chỉ thấy Mục Vân Đông nhấc tay lên, vài tia hắc khí thật nhỏ rót vào bộ vị của tóc vàng, tóc vàng lập tức vặn vẹo.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh đã làm gì tôi, sao lại ngứa tôi như vậy?"
Tóc vàng liều mạng vặn vẹo, hai tay không ngừng cào, dù sao thì cũng không cào được đến nơi.
"Anh đừng lao lực, loại ngứa này ở trong xương, đến tâm mạch thì anh không cào được, hơn nữa càng về sau càng khó chịu."
"Biết cái gì gọi là gãi tim đào phổi không? Chính là vấn đề ngay cả tim phổi cũng không giải quyết được. Anh từ từ gãi đi, tôi xem anh từ từ gãi tim đào phổi."
Mục Vân Đông chậm rãi nói, lông vàng cào đến toàn thân run rẩy, cuối cùng thật sự chịu không nổi.
"Thật xin lỗi, anh em, tôi không chịu nổi, tôi dẫn đường."
"Sớm biết như vậy thì không phải không cần phải chịu tội."
Mục Vân Đông vung tay lên, khí đen biến mất, cảm giác ngứa đến tận xương tuỷ mới chậm rãi biến mất, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
Mục Vân Đông vặn lấy tóc vàng, Trương Tiểu Mãnh giống như đuổi vịt vội vàng đuổi mấy người khác đi vào chỗ sâu trong ngõ nhỏ.
Đợi đến khi đi đến một căn nhà nhỏ cũ nát, một đám người mới ngừng lại.
"Người kia đang ở bên trong."
Tóc vàng nhỏ giọng nói.
"Gõ cửa."
Mục Vân Đông hạ mệnh lệnh.
Thịch thịch thịch! Trong phòng truyền đến một giọng nói nghẹn ngào:
"Ai thế!"
"Là chúng tôi!"
Tóc vàng đáp.
"Bắt được người chưa?"
Người bên trong hỏi.
Tóc vàng liếc mắt nhìn Mục Vân Đông một cái, Mục Vân Đông làm một động tác phất tay, Hoàng Mao nhất thời cơ trí, loại cảm giác ngứa này lại tái hiện, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Tóc vàng biết đây là cảnh cáo, lập tức trả lời:
"Bắt được rồi."
Cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt.
"Vậy mà lại là anh!"
Mục Vân Đông chấn động, lập tức giữ cửa đá một cái, cả người bị đá bay vào trong phòng.
Sức lực của Trương Tiểu Mãnh rất lớn, cũng nhanh chóng ném một đám người kia vào trong phòng.
Vương Hoằng bị đá lên trên mặt đất, không bò dậy nổi.
"Các người, tại sao lại như vậy?"
"A, Vương Hoằng, không ngờ đến đúng không, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Mục Vân Đông lạnh lùng cười một tiếng.
"Sao các người lại không có chuyện gì chứ?"
Vương Hoành hoảng sợ không thôi, một đám người ngay cả một người cũng không bắt được.
"Vương Hoằng, lần sau tìm người thì tìm lợi hại hơn, đừng tìm một chút rác rưởi tới cũng không đủ để chúng tôi gãi ngứa."
Vương Hoằng lập tức giống như quả bóng cao su xì hơi, nằm liệt ngồi dưới đất, ông ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đây đều là những chuyện không cần mạng!
Trên tay Mục Vân Đông cầm một cây gậy nhỏ, đặt ở trước ngực Vương Hoằng, lúc này Vương Hoằng không dám cử động, nói giỡn, một đám người đều bị hai người bắt lấy, một mình lão thì có thể làm gì được.
"Vương Hoằng, sao ông lại đê tiện như vậy, vốn dĩ tôi đã định tha thứ cho ông rồi, không ngờ ông lại phát rồ tìm người tới giáo huấn tôi, nếu không nhờ vào khả năng của tôi, hôm nay tôi và Tiểu Mãnh đã sớm nằm trên mặt đất rồi."
Mục Vân Đông cắn răng:
"Bạch bạch bạch" vỗ lên mặt Vương Hoằng.
Vương Hoằng biết mình đã bại, nhưng lập tức lại phẫn hận không thôi:
"Mày tha thứ cho tao nhưng tao không tha thứ cho mày, mày làm hại tao bị trường học đuổi, hiện tại ngay cả công việc cũng không tìm được. Còn có, có phải mày làm gì tao hay không, đến bây giờ bệnh hạ thân của tao cũng không trị hết."
"Trời làm bậy thì vẫn còn sống, tự làm bậy không thể sống! Nếu như ông nguyên ý ăn năn, sau khi làm xong việc thì cầu tôi thật tốt, tôi có lẽ sẽ mềm lòng trị hết cho ông, nhưng chuyện xảy ra đêm nay sau này sẽ không thể nào xảy ra nữa, ông chậm rãi chịu đi."
"Mục Vân Đông, tao sẽ không bỏ qua cho mày!"
Vương Hoằng phát ra tiếng gầm gừ oán độc, Mục Vân Đông không để ý đến, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Lão đại, anh cứ như vậy rời đi, ông ta chính là người phái người tới đánh chúng ta đó."
Trương Tiểu Mãnh đuổi theo Mục Vân Đông hỏi.
"Những người đó bị thương không nhẹ, xem như là giáo huấn bọn họ, về phần người khởi xướng, hừ! Anh không biết đấy thôi, cái bệnh ở hạ thể của hắn ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể trị, nếu kéo dài một đoạn thời gian nữa thì sẽ thành thái giám."
"Hả? Tàn nhẫn như vậy à?"
Trương Tiểu Mãnh hoảng sợ, chợt cảm thấy hạ thân lạnh vèo vèo.
"Trở về đi, làm cho anh ta tỉnh lại."
Hai người ra khỏi ngõ nhỏ nghênh ngang đi, lưu lại đầy đất kêu rên.