Chương 23: Khai trương phòng khám

Sau mấy ngày chuẩn bị, trong một trận pháo nổ, phòng khám của Mục Vân Đông rốt cuộc khai trương.

Mục Vân Đông lại mặc bộ trang bị Thần cấp trên người mình, một bộ áo Blouse trắng, mũ trắng trên đầu, hòm thuốc không quá lớn treo ở bên hông, lá cờ "Thần y Mục Vân Đông" kia cắm ở bên cạnh cửa, đón gió phấp phới.

Mục Vân Đông cực kỳ không thích bộ trang bị này, nhưng không có biện pháp, hệ thống là lão đại, vì khen thưởng phong phú kia, anh nhịn.

"Các vị hương thân phụ lão, hôm nay là ngày đầu tiên phòng khám Mục Vân Đông khai trương, vì tạo phúc cho các hương thân, phòng khám quyết định trong vòng một tháng tất cả các hương thân đến phòng khám xem bệnh đều được miễn phí."

"Bổn phận chính của phòng khám bác sĩ Mục Vân Đông, chuyên trị các loại nghi nan tạp chứng, không tiêm không uống thuốc, một cây châm cứu có hiệu quả trị liệu..."

Không biết từ đâu lấy ra một cái loa lớn, Mục Vân Đông chuyển đến một cái ghế liền ngồi ở cửa phòng khám, không ngại phiền phức mà tiến hành tuyên truyền.

Phòng khám ở phố cũ, cách chợ lại cực gần, không ngừng có người đi qua cửa phòng khám, chỉ chốc lát đã tụ tập không ít người.

"Một phòng khám khai trương còn làm đến giống như siêu thị đẩy mạnh tiêu thụ, có đáng tin cậy không?"

"Trong một tháng xem bệnh không cần tiền, có phải thật sự không?"

"Cái tên bác sĩ này cũng quá trẻ tuổi rồi, nhìn không có kinh nghiệm gì, không đáng tin cậy, quá không đáng tin cậy!"

"Đúng vậy, xem ra chỉ là khoác lác, không tiêm không uống thuốc, một cây châm cứu thấy hiệu quả trị liệu, ngay cả Lương Kiếm Bình là y thánh đương đại cũng không dám khoác lác như vậy."

Mọi người không ngừng khe khẽ nói nhỏ, cãi cọ ầm ĩ.

Mục Vân Đông sau khi uống nước Thần Tiên đại lực, không chỉ thân thể cường tráng, nhãn lực và nhĩ lực cũng tương đối tốt, mọi người nói cái gì cũng có thể truyền tới tai của anh.

Đối mặt với đủ loại nghi ngờ, anh chỉ mỉm cười, y thuật có tốt không, thử mới biết được.

Còn về chuyện một tháng không thu tiền thì càng dễ nói, có phần thưởng của hệ thống, cả đời không thu tiền cũng không thành vấn đề, nhưng nếu như vậy sẽ làm cho người ta sợ hãi, người cùng nghề gần đó cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Trong tiếng nghi ngờ của mọi người, Trương Tiểu Mãnh đưa mẹ chống quải trượng đi tới phòng khám.

"Tôi đưa mẹ tới xem bệnh."

A, Trương Tiểu Mãnh không hổ là một tiểu đệ đủ tư cách, vậy mà lại học được làm bộ không thân.

Mục Vân Đông cũng không vạch trần, trực tiếp mời hai người vào phòng khám.

"Dì à, ngồi xuống đi!"

Mục Vân Đông ra hiệu cho mẹ Trương ngồi vào trên ghế, mà anh thì đi quanh mẹ Trương dạo qua một vòng, mở ra Thiên Nhãn, thông qua màu sắc của Sinh Mệnh Nguyên Khí, độ sinh động nhanh chóng phân tích ra bệnh của mẹ Trương.

"Dì lúc trẻ có phải thường xuyên làm việc nặng hay không?"

Mục Vân Đông hỏi.

"Ai, dân quê nào có chuyện không làm nặng chứ."

Mẹ Trương từ từ nói.

"Điều này cũng đúng, bởi vì hàng năm dì làm việc nặng cho nên bên hông xảy ra chuyện tương đối nghiêm trọng, hơn nữa vẫn luôn không có trị liệu tốt, dẫn tới hiện tại việc đi lại khó khăn."

"Còn có, vẻ mặt của dì biến thành màu đen, hơi có chút sưng vù, đây là bệnh viêm thận mạn tính."

"Mắt của dì có chút vẩn đυ.c, khóe mắt có nước mắt, đây là biểu hiện của tật về mắt, cháu nghĩ, ngày thường dì nhìn đồ vật hẳn là rất mơ hồ."

Mục Vân Đông cứ như vậy dạo qua một vòng, lập tức điểm ra chứng bệnh của mẹ Trương.

"À, tiểu tử, cậu thật là thần kỳ, chỉ nhìn một cái như vậy, tất cả bệnh của tôi đều nói đúng."

Mẹ Trương nhất thời kinh ngạc không thôi.

"Anh cũng quá lợi hại rồi, không rút máu không xét nghiệm, không cần thiết bị, thậm chí còn không xem mạch, thoáng cái đã nói đúng toàn bộ chứng bệnh của mẹ tôi."

Trương Tiểu Mãnh càng giơ ngón tay cái lên.

Trương Tiểu Mãnh vui mừng không thôi, vốn dĩ lúc Mục Vân Đông bảo anh đưa mẹ tới phòng khám thì anh còn đang do dự, mẹ bị bệnh nhiều năm, bởi vì bần hàn vẫn luôn không được trị liệu tốt.

"Thật hay giả, chỉ cần xoay một vòng như vậy là có thể chẩn bệnh ra tất cả bệnh à?"

Người vây xem ở cửa lập tức lại nghi ngờ.

"Tôi thấy tám phần là giả, nào có thần y thuật như vậy, tôi thấy hai người này chính là kẻ lừa đảo."

"Hừ, xem anh ta làm tiếp như thế nào?"

Mọi người lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

"Vậy bác sĩ Mục muốn trị liệu như thế nào?"

Trương Tiểu Mãnh vẫn nghi ngờ, mẹ của anh bệnh không nhẹ.

"Tôi nói rồi, không cần tiêm, không cần uống thuốc, chỉ cần châm cứu là được."

Dứt lời, Mục Vân Đông lấy ra một cái hộp gỗ, vừa mở ra, lộ ra kim châm lấp lánh.

"Kim Châm?"

Có người cả kinh kêu lên.

"Không sai, đây là thần khí chữa bệnh, kim châm. Dì, dì nằm trên giường trị bệnh đi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ."

Mẹ Trương rất phối hợp nằm lên giường trị bệnh trên mặt đất, trước mặt mọi người trong phòng, Mục Vân Đông đâm từng cây kim châm vào huyệt vị một cách chính xác, đầu ngón tay rút ra, tức khắc ổ bệnh màu đen dọc theo kim châm chậm rãi chảy ra.

Hơn nửa giờ sau, Mục Vân Đông thu châm, lại rót vào một ít sinh mệnh nguyên khí cho toàn thân của mẹ Trương.

Sinh mệnh nguyên khí không ngừng chữa trị tế bào bị hao tổn của người bệnh, không đầy một lát, mắt thường có thể thấy được mẹ Trương đã xảy ra biến hóa, eo thẳng lên, màu da dần dần trở nên hồng nhuận, mái tóc vốn có chút xám trắng đang dần dần biến thành màu đen.

"Được rồi, dì có thể đứng dậy."

"Hình như thật sự không giống."

"Đúng vậy, không giống nhau, nhưng sao lại cảm giác như là đang biến ma thuật?"

Mọi người lại bắt đầu xôn xao.

"Dì à, dì cảm nhận một chút đi."

Mẹ Trương cẩn thận xuống giường, bà hơi hoạt động gân cốt một chút, lại cẩn thận đánh giá xung quanh một chút, nhất thời vui mừng kêu lên:

"Tôi khỏi rồi, tôi thật sự khỏi rồi, eo của tôi không đau nữa, có thể đứng thẳng, đôi mắt của tôi cũng có thể nhìn thấy rõ ràng."

"Mẹ, mẹ thật sự khỏi rồi?"

Trương Tiểu Mãnh vui mừng kêu lên, quả thực không thể tin được tất cả những gì xảy ra trước mắt.

"Con trai, mẹ thật sự khỏe rồi, con xem, eo của mẹ cũng có thể duỗi thẳng, mẹ cũng có thể thấy rõ, nơi này có rất nhiều người."

Trương Tiểu Mãnh nhìn eo thẳng của mẹ, đôi mắt trong veo, vẻ mặt hồng nhuận, lập tức xác định mẹ thật sự khỏe rồi.

"Bác sĩ Mục, cảm ơn, thật sự là quá cảm ơn anh."

Trong mắt Trương Tiểu Mãnh hàm chứa nước mắt, đã bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn luôn bị bệnh đau tra tấn, nhưng anh làm con trai lại không kiếm được bao nhiêu tiền, không thể chữa khỏi cho mẹ, vẫn luôn áy náy không thôi.

"Đừng khách khí, được rồi, sau này lão nhân phải hảo hảo hưởng phúc."

Mục Vân Đông vỗ vỗ vai của Trương Tiểu Mãnh.

Nhưng mà người xem xung quanh vẫn là vẻ mặt không tin tưởng.

"Đây thật sự là chữa khỏi bệnh à?"

"Nào có chuyện chữa bệnh như vậy, hai người này là kẻ lừa đảo rồi."

"Đi đi, đây hoàn toàn chính là lừa gạt người khác."

Mặc dù tất cả những chuyện vừa rồi đều xảy ra trước mắt, nhưng bởi vì quá chấn động nên mọi người vẫn không thể tin tưởng đây chính là sự thật.

Không ngừng có người phát ra các loại âm thanh nghi ngờ, không ngừng có người rời đi.

Nhưng mà vẫn có người bị thuật chữa bệnh thần kỳ này hấp dẫn.

Đó là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, anh ta lướt qua đám người đi tới phòng khám.

"Này này, anh thật sự dám cho anh ta chữa à?"

Bạn bè cùng đến nhắc nhở nói.

"Không sao, cứ thử xem."

Người thanh niên cười cười.

"Bác sĩ, anh xem cho tôi đi."

"Được."

Mục Vân Đông cũng không thoái thác, lập tức để người bệnh ngồi vào trên ghế.

"Bác sĩ, gần đây tôi luôn choáng váng đầu, vẫn luôn cảm thấy..."

"Anh không cần phải nói, bệnh của anh tôi xem một chút là biết."

Mục Vân Đông lại mở ra Thiên Nhãn lần nữa, chỉ thấy trên đầu thanh niên có một đoàn bệnh khí màu xám đang di động, lại vừa thấy sau ót thanh niên có một cái nhô lên.

"Gần đây có phải anh đã bị ngã hay không?"

Mục Vân Đông hỏi.

"À, có, hai ngày trước, buổi tối uống nhiều quá, trên đường về nhà té ngã một cái."

"Không có gì to tát, anh là bởi vì ngã xuống dẫn tới máu tụ trong não, chờ tôi dùng kim châm ép máu bầm ra là được rồi."

Mục Vân Đông lập tức nhìn ra vấn đề, người thanh niên lập tức rất bội phục.

"Vèo, vèo, vèo", mấy cây kim châm nhanh chóng đâm vào đầu của người thanh niên.

"Thuật di dời ổ bệnh!"

Mục Vân Đông hét lớn một tiếng, những giọt máu kia nhất thời chậm rãi từ não bộ bị dẫn lưu tới yết hầu.

"Nôn!"

Thanh niên cảm thấy rất ghê tởm, nhất thời phun ra từng ngụm từng ngụm máu đen.

"Mẹ nó, anh ta hộc máu."

Người còn đang vây xem cả kinh kêu lên.

"Thật sự là hộc máu, quả nhiên là lang băm, người phía trước quả nhiên là lừa đảo, bắt lấy anh ta, anh ta là lang băm."

Trong đám người có người phẫn nộ kêu to, không ít người cùng nhau phụ hoạ, mọi người cãi cọ ầm ĩ.

Mà sắc mặt của bạn của cậu thanh niên càng đại biến, anh ta đỡ thanh niên:

"Tên lang băm nhà anh, anh đã trị hỏng bạn của tôi rồi, tôi không tha cho anh đâu, tôi muốn báo cảnh sát, muốn bắt anh lại."