Bà không có cách nào khống chế bản thân ngừng làm tổn thương hắn, cho nên lựa chọn kết liễu chính mình. Cảm xúc của Chử Quân Độ đối với tiên hoàng hậu rất phức tạp, một mặt là tất cả tổn thương cùng bóng ma tâm lý hắn gặp phải từ khi còn nhỏ đều xuất phát từ bà, mặt khác, hắn từ nhỏ đã từng có được một chút ấm áp cùng yêu thương cũng đều xuất phát từ bà. Mà hôm nay, Nguyễn Kiều thành người thứ hai nguyện ý chết vì hắn.
Ánh mắt của Chử Quân Độ nhìn Nguyễn Kiều có chút hoảng hốt, trên mặt thoáng vẻ phức tạp.
"Dược thảo này đều là mới hái, chưa qua sơ chế, hiệu quả có thể không tốt lắm, nhưng bây giờ đốt lửa lên, người trong cung sẽ sớm tìm đến đây, chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời dùng số dược thảo này."
Sau khi đến bên cạnh hắn, Nguyễn Kiều liền đưa một gốc cây tới bên miệng hắn. Có một ít dược thảo không qua sơ chế là không thể ăn, có độc, đây là một loại dược thảo nàng tìm được không cần xử lý cũng có thể dùng để ăn. Tuy rằng hiệu quả không thể bằng những loại thuốc kia, nhưng dù sao cũng tốt hơn so với không uống thuốc. Chử Quân Độ sửng sốt, không chịu há miệng. Nguyễn Kiều nhìn hắn, giải thích:
"Không còn cách nào khác, điện hạ cứ ăn sống như vậy đi, người hiện giờ vẫn đang sốt cao. Nếu không thể kịp thời hạ sốt, thời gian dài, có khả năng sẽ bị sốt thành kẻ ngốc hoặc viêm phổi." Chử Quân Độ sốt đến mức ngay cả hô hấp cũng nóng rực, nhưng nhìn gốc cây này thấy chẳng khác gì cỏ dại, vẫn rất bài xích, bất quá hắn vẫn nghe lời cắn một miếng, cau mày chậm rãi nhai. Nguyễn Kiều buông tay, đem một ít dược thảo khác trong tay dùng đá giã nát. Không thể đắp lên vết thương trên ngực của Xi Quân Độ, nàng xé một mảnh vải cố định trên áo, lúc này mới kéo ống quần của mình lên. Bởi vì sốt cao, đầu óc của Chử Quân Độ có chút mơ màng, nếu là trước đây thì hắn nhất định sẽ quay mặt đi, nhưng lúc này lại ngây ngốc nhìn nàng. Trên đùi nàng đầy vết bầm tím, còn có một vết thương dài một tấc, giống như là bị vật sắc nhọn cứa vào.
Chắc là trước khi nhảy sông đã bị trầy xước, lúc này bị nước ngâm đến trắng bệch. Nguyễn Kiều cúi đầu, không nói một lời, đem những loại thuốc vừa mới giã nát còn thừa lại đắp lên vết thương, dùng tay xé vải áo xuống thô sơ băng bó lại, sau đó liền buông ống quần và váy xuống. Hình như Chử Quân Độ đột nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt rất khó chịu, anh mím môi có chút bong tróc,
"Nàng bị thương."
"Không sao, chỉ là vô ý bị thương thôi."
Nguyễn Kiều giống như căn bản không để tâm tới vết thương của mình. Nói xong liền hướng tới Chử Quân Độ vươn tay.
"Gần đây không có người, nhưng có một sơn động trống, chúng ta trước tiên đến đó nghỉ chân, ta đoán bọn họ hẳn là sẽ không tìm tới nhanh như vậy, trước hết ở sơn động nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại tìm đường ra ngoài."
Chử Quân Độ nhìn Nguyễn Kiều không nói gì. Hắn cũng không biết nói cái gì. Tóc Nguyễn Kiều vẫn còn ướt, những cây trâm cài trên đầu kia vốn đã bị nước cuốn trôi mất bảy tám phần, rõ ràng trông cực kỳ chật vật, nhưng lại khiến hắn không thể dời mắt. Chử Quân Độ phát hiện người bên cạnh hắn, luôn sẽ vì hắn bị liên lụy mà bị thương, hoặc là không có kết cục tốt đẹp.
Hắn biết chuyện mình phải làm, nếu thành công, người con gái trước mắt cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục không được chết tử tế. Tuy rằng kết cục cuối cùng của nàng đều sẽ là cái chết, nhưng đây là lần đầu tiên hắn dao động với quyết định của mình.
Khi cuộc đời không còn gì vui thú, hắn thật sự rất muốn khiến Đại Nguyên diệt vong. Nhưng lúc này nhìn thấy Nguyễn Kiều, hắn bỗng nhiên lại không muốn nghĩ nữa. Thứ giấu trong tay áo rộng lớn, cuối cùng bị hắn ném vào trong bụi cỏ, hắn nhìn đống cỏ xanh mướt kia, cuối cùng thu hồi tầm mắt, đi theo Nguyễn Kiều về phía sơn động.