Chương 131.2

Nguyễn Kiều nhẹ nhàng mở phát quan của Chử Quân Độ, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua mái tóc ướt sũng, cho Chử Quân Độ sự đáp lại dịu dàng nhất. Nhưng sau khi Nguyễn Kiều đáp lại, Chử Quân Độ cũng không vì vậy mà an tĩnh lại, ngược lại lông mi nhắm chặt cũng bắt đầu run rẩy, "Mẫu hậu, mẫu hậu..." Nguyễn Kiều không nghĩ quá nhiều, chỉ thuận miệng an ủi: "Mẫu hậu còn đây, đừng sợ." Kết quả mấy chữ này vừa dứt, giống như giải trừ phong ấn gì đó, Chử Quân Độ đang chìm trong cơn ác mộng đột nhiên mở mắt. Chử Quân Độ nắm chặt cổ tay cô, giống như muốn bóp nát, đáy mắt cũng sung huyết đỏ đậm. Ánh mắt Chử Quân Độ nhìn Nguyễn Kiều lạnh lùng đáng sợ. Nguyễn Kiều sững sờ, bắt đầu đề phòng. Ngay lúc cô cho rằng Chử Quân Độ muốn gϊếŧ mình, vẻ mặt Chử Quân Độ bỗng nhiên dịu xuống, "Nguyễn Kiều?"

Nguyễn Kiều giả vờ kích động, "Điện hạ, ngài tỉnh rồi?" Chử Quân Độ dùng sức ấn huyệt Thái Dương, "Vừa rồi cô muốn làm mẫu hậu?" Bị bắt quả tang, ánh mắt Nguyễn Kiều lóe lên, theo nguyên tắc chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác. Cô cực lực duy trì trấn định, đúng lý hợp tình phủ nhận: "Điện hạ nghe lầm rồi." Chử Quân Độ bị chọc tức bật cười, định nói gì đó nhưng ánh mắt rơi vào bộ y phục ướt đẫm của Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều lập tức nuốt lại lời định nói. Cô sợ Chử Quân Độ gây chuyện, vội vàng chuyển chủ đề, "Điện hạ, vết thương trên người ngài rất sâu, hiện tại lại sốt, tôi cần đi tìm một ít dược thảo." Hai người từ trên vách núi rơi xuống, cũng không biết bị nước sông cuốn đi bao xa, những người kia tạm thời không tìm thấy họ, hiện tại việc cấp bách là tìm một nơi an toàn có thể qua đêm, thuận tiện giải quyết một chút vấn đề cơm tối cùng dược thảo.

Ngoài một vết thương rất sâu ở ngực, Chử Quân Độ còn bị thương không ít chỗ khác, nhất là lúc ở trên sông, Chử Quân Độ ôm lấy Nguyễn Kiều, gần như đỡ hết bảy tám phần trăm thương tổn. Dòng nước chảy xiết, cành cây, đá cùng những thứ khác va vào người Chử Quân Độ không ít, có nhiều chỗ thậm chí đã bầm tím.

"Điện hạ, ngài đã tỉnh, tôi yên tâm rồi. Ngài cứ nghỉ ngơi ở đây, tôi đi xung quanh xem có hang động nào có thể tạm thời nghỉ qua đêm hay không, tiện thể tìm dược thảo cầm máu tiêu viêm. Thương thế của ngài không thể trì hoãn, nếu không sẽ càng nghiêm trọng hơn."

Chử Quân Độ định lên tiếng muốn đi cùng Nguyễn Kiều, kết quả bị cô từ chối.

"Điện hạ, ngài đâu biết dược thảo, vết thương trên người lại sâu như vậy, tôi chỉ mới dùng ngân châm cầm máu tạm thời, ngài đừng đi lung tung. Tôi sẽ nhanh chóng quay lại, ngài đi cùng tôi..., còn không bằng một mình tôi."

Chử Quân Độ mím môi, y cũng biết với trạng thái hiện tại của mình, cho dù có cưỡng ép đuổi theo Nguyễn Kiều cũng chỉ càng làm cô thêm vướng víu, không cam lòng gật đầu.

"Vậy cô cẩn thận." Có lẽ cảm thấy lời nói quá cứng nhắc, Chử Quân Độ dừng một chút lại nói tiếp: "Đừng đi quá xa, rừng núi hoang vu, không an toàn, cô đi lạc thì tôi không có cách nào kéo dài thời gian."

Nguyễn Kiều gật đầu, cô bị nước sông ngâm lâu như vậy, sau khi lên bờ lại bị gió lạnh thổi, tuy có dị năng nhưng thân thể này thật sự rất yếu ớt. Nếu không thể nhanh chóng uống thuốc, làm khô quần áo trên người, cô cũng sẽ bị sốt.

Hệ thống khổ bức, giúp Nguyễn Kiều quét hình xem xung quanh có thôn trang hoặc hang động cùng với dược thảo cô cần hay không.

Nó có chút bất mãn, cảm thấy Nguyễn Kiều có chút quá đáng, lúc cần dùng thì bị lôi ra làm việc, lúc không cần thì vứt ra sau đầu mặc kệ sống chết. Nguyễn Kiều không để ý tới nó, bước chân càng nhanh hơn. Cũng may mắn cho hai người, cách đó khoảng hơn một trăm mét có một hang động hoang phế đã lâu, nếu không tìm được thôn trang, tạm thời có thể ở trong đó tránh một chút, chỉnh đốn lại.

Đây hẳn là hang của một con gấu lớn, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, đã lâu nó không trở về. Một lát sau, hệ thống quét hình xong, báo cho Nguyễn Kiều biết, trong phạm vi mười dặm không có thôn trang, hang động kia là nơi tốt nhất họ có thể tìm thấy lúc này.

Ngày mai, khi trạng thái của hai người tốt hơn một chút có thể đi xa hơn. Hướng Đông Nam, xuyên qua một hẻm núi, bên trong có một thôn trang, chính là nơi Chử Quân Độ từng dưỡng thương trong cốt truyện. Nguyễn Kiều dò đường xong, đã may mắn tìm được vài cây thuốc mà cô cần. Chử Quân Độ ngồi trong bụi cỏ, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, trên đất màu nâu bên cạnh, còn lưu lại vết máu lúc trước y nôn ra. Nhìn thấy Nguyễn Kiều trở về, Chử Quân Độ mệt mỏi ngước mắt nhìn cô một cái. Thấy vẻ mặt hưng phấn của cô, Chử Quân Độ cũng tan hết lạnh lẽo do cơn ác mộng mang đến.