Quyển 1 - Chương 3

Thẩm Dạng là một sinh viên ở thế giới hiện đại chưa từng gặp phải trường hợp kí©h thí©ɧ như vậy, sợ tới mức hét to lên, “A…Buông tôi ra, các người buông tôi ra…Cứu mạng…Gϊếŧ người…”

Đáng tiếc, mặc cho nàng hét vỡ giọng, không một ai nghe lời nàng nói.

Họ di chuyển rất nhanh, trong chốc lát, nàng đã bị ném bên bờ sông.

Bản thân Thẩm Dạng là một con vịt trên cạn, hiện tại cả người bị bọc trong túi, nếu ném vào sống, không chết mới là lạ.

Nàng sợ tới mức run bần bật, hét to không ra tiếng: “Cứu mạng…Các người bắt sai người rồi…Tôi không phải cô ấy…A a…Các người đừng chạm vào tôi…

Đột nhiên, hai người đàn ông cường tráng lấy cây gậy trúc khiêng cô lại đây và mỗi người một bên giữ chặt dây thừng, bế nàng đi theo hướng bờ sông kia, nước sông ở chỗ cạn lập tức làm ướt sũng quần áo nàng, nàng thở gấp, đôi tay theo bản năng bắt lấy dây thừng, lớn tiếng xin tha, “Cầu xin các người, thả tôi ra…Tôi sẽ không chạy thoát…A…Đừng..”

“Hiện tại xin tha còn có lợi ích gì? Cô nói xem cô đã trốn thoát bao nhiêu lần? Chính cô đập đầu nói, lần sau tuyệt đối sẽ không chạy thoát, nhưng cô vẫn chạy thoát, chúng tôi sống trong thôn nghèo, nhưng không an phận mà không bỏ lại những người phụ nữ về phía sau.” Người đàn ông cường tráng bên phải nói không thương tiếc chút nào.

Nội tâm Thẩm Dạng hết chỗ nói rồi, tình cảnh này thật sự rất giống với một bộ nàng mới xem gần đây.

Nàng chẳng lẽ xuyên sách.

Sức lực hai đàn ông cường tráng kia rất mạnh, hai người dùng sức lắc dây thừng, miệng kêu: “Một, hai, ba.”

“Bịch– –”

Thẩm Dạng bị ném trực tiếp xuống sống, tạo thành bọt nước thật lớn, nước sông lập tức bao phủ thân nàng, cổ, đầu, cảm giác ngột ngạt trong nháy mắt xâm nhập vào cổ họng nàng.

A, xong rồi xong rồi, nàng phải trả giá bằng mạng sống vì xuyên sách sao???

Thôi chết đi vậy.

Nhưng có khả năng sẽ quay trở về.

Thẩm Dạng nghẹt thở đến mức toàn bộ phổi sắp nổ tung, đột nhiên, có người vớt nàng từ dưới nước lên, nàng theo bản năng bắt lấy bắt lấy cọng rơm rạ cứu mạng này, khi cả người ra khỏi mặt nước, có ánh sáng chói mắt đến mức nàng cơ hồ không thể mở hai mắt được, nàng sặc và họ nhiều đến nỗi nước mũi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

“Ai gọi cái người tới đây?”

“Đây là con dâu Liễu gia chúng ta, các người có tư cách gì mà không có sự đồng ý của ta mà nhốt vào l*иg heo?”

“...”

Có người mở trói cho nàng, Thẩm Dương rốt cuộc đã bình phục, ngước mắt nhìn lại, liền thấy một chàng trai có mặt mày thanh tú đang nhíu mày thật sâu nhìn chằm chằm vào nàng: “Cô muốn chạy trốn như vậy? Tôi còn phải bị nhị ca và tam ca đánh. Cô không phải nói với tôi, sẽ không chạy, ngoan ngoãn làm con dâu nhà chúng ta sao?”