- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Hệ Thống Dưỡng Thành Thần Hào: Bạn Trai Quản Gia Lại Là Chủ Thần
- Chương 7: Mua điện thoại
Hệ Thống Dưỡng Thành Thần Hào: Bạn Trai Quản Gia Lại Là Chủ Thần
Chương 7: Mua điện thoại
Có hệ thống, ai còn muốn đi làm, đi làm là không thể nào, cả đời nay cũng không thể.
Cậu nằm nhận tiền hoa hồng không thơm sao?
Cậu không muốn bị công việc trói buộc cả đời.
Tô Tử Dương vẻ mặt chấn kinh, cuối cùng cũng không duy trì được bình tĩnh nữa.
Giọng nói của anh ta có chút run rẩy: “Chủ tịch, ý của ngài là ngài sẽ không tham gia quản lý công ty sao, tất cả đều giao lại cho tôi?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì, anh là người có chức vụ tổng giám đốc trên người, lẽ nào anh không thể đảm nhiệm, không thể nào?” Nam Cảnh Hữu sờ sờ cằm, có chút nghi hoặc.
“Không không không, tôi có thể đảm nhận, chủ tịch ngài yên tâm, tôi có tự tin có thế dẫn dắt công ty lên một tầng cao mới.”
Tô Tử Dương vô cùng kích động, anh ta cảm thấy ánh ta sắp thực hiện giá trị nhân sinh của chính mình.
Kỳ thật anh ta có dã tâm và khát vọng rất lớn, lúc đầu đến công ty này, anh ta đã có tự tin có thế dẫn dắt công ty bước lên tầng cao mới.
Nhưng chủ tịch trước là phái bảo thủ, rất nhiều chính sách trước đó đều bị ông ta phủ quyết.
Hiện giờ công ty bất quá chỉ là sống bằng tiền vốn mà thôi, đợi đến khi thị trường bắt đầu một vòng thay đổi mới, công ty sớm muộn cũng sẽ xuống dốc, thậm chí dần dần sẽ bị nhấn chìm.
Hiện tại đúng là thời cơ tốt để cách tân.
Trong đầu anh ta hiện ra rất nhiều quyết sách bị lão chủ tịch phủ quyết, không chờ được mà muốn triển khai quyền cước ngay.
Nam Cảnh Hữu vừa lòng gật đầu, “Ừm, vậy thì được, nếu như đã không có chuyện gì, vậy tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
“Đúng rồi, anh giúp tôi nói với bộ phận nhân sự một tiếng, quản lý bộ phận kế hoạch sẽ do chủ quản Lương Nghi Phong đảm nhiệm, còn về điều động nhân sự khác, mọi người tự nhìn mà làm.”
“Được thưa chủ tịch, ngài đi thong thả.”
.......
Từ công ty đi ra, Nam Cảnh Hữu lập tức không biết nên đi đâu, lúc này, trong đầu vang lên tiếng Tiểu Bạch nhảy nhót.
【Đinh, chúc mừng ký chủ thành công vả mặt lãnh đạo nhân phẩm kém, phần thưởng là 5 điểm giá trị thần hào, phần thưởng là 100 vạn Hoa Hạ tệ.】
“Đm, 100 vạn, tôi không nằm mơ chứ?”
【Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra đo lường thấy ký chủ nói tục, kích phát cơ chế trừng phạt, hình thức điện giật mở ra.】
Cùng một dòng điện vang lên, cả người Nam Cảnh Hữu bắt đầu run rẩy, đau đến cậu trợn trắng mắt, làm người qua đường bị dọa ồn ào cách xa cậu.
“Trời ạ, người này không phải là bệnh động kinh tái phát chứ.”
“Có gần gọi xe cấp cứu không, cậu ta sắp ngã xuống đất rồi.”
“Vẫn là đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận bị ăn vạ.”
.....
Đám người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không ai nguyện ý đứng ra giúp đỡ.
Có điều Nam Cảnh Hữu cũng không cần đến.
Diện giật duy trì 10 giây, Nam Cảnh Hữu cảm thấy 10 giây này như một năm, càng tồi tệ hơn là ở trước mặt mọi người.
Cậu lúc này hận không hề tìm cái lỗ mà chui vào.
Không chịu nổi nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, Nam Cảnh Hữu sau khi thanh tỉnh nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.
Vừa chạy vừa không ngừng hỏi thẳm Tiểu Bạch ở trong đầu:
“Tiểu bạch, cậu không thể đợi tôi về rồi hãy trừng phạt sao, mặt mũi của tôi cũng mất hết rồi, quan trọng là còn rất đau á, hu hu......”
Tiểu Bạch cảm thấy vô tội: “Ký chủ, không còn cách nào khác, đây là vì để cậu nhớ kỹ, nhớ kỹ lần sau tuyệt đối không được nói tục.”
“Biết rồi.” Nam Cảnh Hữu hữu khí vô lực mà trả lời.
Lúc này, điện thoại trong túi quần của Nam Cảnh Hữu rung lên một chút, cậu lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện có một tin nhắn đến.
Cậu nhấn vào giao diện tin nhắn, lặp tức trợn tròn mắt.
【Ngân hàng Hoa Hạ】Số đuôi thẻ của ngài là 6211 vào lúc 10:05 ngày 16 tháng 6 được chuyển 10000000.00 tệ, số dư là 1001379.00 tệ.
Số dư trống rỗng đột nhiên có một chuỗi số không làm Nam Cảnh Hữu hoa mắt chóng mặt.
100 vạn kìa!
Cậu phải đi làm bao lâu mới kiếm được.
Bình tĩnh bình tĩnh, chỉ là con số nhỏ, hệ thống nói tương lai tiền trong tài khoản của cậu sẽ càng nhiều hơn.
“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, số tiền này tôi có thể tùy ý tiêu sao, không có bất cứ hạn chế gì?” Nam Cảnh Hữ điên cuồng call Tiểu Bạch trong đầu.
“Tiểu Bạch: Đương nhiên, ký chủ có thể tùy ý chi tiêu.”
“Yes!”
“Tôi phải đi mua sắm, đi mua phiên bản điện thoại mới nhất ở Hoa Hạ mà tôi đã muốn có rất lâu rồi, đó là hơn 1 vạn đó, trước đây chỉ là một kẻ nghèo hèn, có điều hiện tại đã khác rồi.”
Một chiếc điện thoại di động mà thôi, chỉ là giọt nước nhỏ!
Nói xong cậu trực tiếp gọi xe taxi rời đi.
Đôi lại là trước đây, cậu nhất định sẽ ngồi tàu điện ngầm, có điều hiện tại thân phận khác rồi, ít ra thì mình cũng coi như là phú công có 100 vạn, ngồi tàu điện ngầm tính là chuyện gì.
Nam Cảnh Hữu đến trung tâm thương mại lớn nhất Hải thị, Tinh Hải Chi Quang.
Đây là kiến trúc đơn lớn nhất Hải Thị, toàn bộ trung tâm thương mại lấy thiết kế biển làm chủ đề, cộng thêm khoa học kỹ thuật huyễn khốc phối hợp.
Làm người ta chấn động nhất là, bên trong còn nuôi rất nhiều sinh vật biển, ví dụ như cá mật, cá ma quỷ, rùa biển, sứa,... rất nhiều loại.
Có thể nói đây là một công viên hải dương kiêm trung tâm thương mại, cho nên đây cũng là địa điểm du lịch nổi danh ở Hải thị, địa điểm du lịch phải đến khi đến Hải thị, không gì sánh nổi.
Bên trong trừ bỏ có phong cách riêng, nhãn hiệu cũng rất nhiều, rất nhiều nhãn hiệu hàng xa xỉ trên thế giới đều tiến vào chiếm cứ trong này, cho nên ở đây là trung tâm thương mại mà kẻ có tiền đến nhiều nhất.
Bãi đỗ xe tùy thời có thể thấy được siêu xe, trong trung tâm thương mại không thiếu khách hàng.
Nam Cảnh Hữu trước đây cũng cùng bạn cùng phòng đại học đến một lần, lúc đó mọi người cũng không phải tới mua đồ, chỉ là muốn nhìn một chút nơi trú danh này.
Lần này sở dĩ cậu đến đây, chủ yếu là vì đây là trung tâm thương mại gần công ty nhất, hơn nữa cậu còn chưa từng tiêu phí, cho nên đến mở rộng tầm mắt.
Sau khi đến nơi, Nam Cảnh Hữu đi thẳng vào tầng 1 trung tâm thương mại, cậu rất có ấn tượng với cửa hàng ủy quyền của Huawei, đi theo lộ tuyến trong đầu mà đến nơi cần đến, rát nhanh đã đến được cửa hàng.
Bởi vì Huawei mới công bố kiểu điện thoại mới, cho nên trong cửa hàng có rất nhiều người, cũng không có nhân viên bán hành chủ động đến chào hỏi cậu.
Nam Cảnh Hữu cũng không để tâm, mục đích của cậu rất rõ ràng, chính là điện thoại bản mới nhất kia, cho nên đi thẳng đến quầy thanh toán.
Quầy thu ngân lúc này cũng có một khách hàng đang thanh toán, có điều hình như không hề thuận lợi.
“Lại bớt đi một chút, hơn 1 vạn 3000, đắt quá rồi.” Người này tầm 30 tuổi, người đàn ông bụng bia đang cò kè mặt cả ở quầy thu ngân.
“Tiên sinh, 1 vạn 3899 thật sự là giá rẻ nhất rồi, không còn ưu đãi gì thêm, ngài nếu như cảm thấy đắt, tôi có thể tặng thêm cho ngài một bộ tai nghe bluetooth thế nào?”
Nữ thu ngân vẫn duy trì nụ cười thân thiết phục vụ vị khách hàng này.
Người đàn ông phất phất tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Cô tặng tôi bộ tai nghe bluetooth thì đáng mấy đồng, còn không bằng cô lại giảm giá thêm cho tôi, tôi tự mình mua sẽ càng tốt hơn.”
“Tiên sinh, thật sự không còn giảm giá được nữa.” Nữ thu ngân vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Này, cậu là lãnh đạo của cô ta đúng không, cậu giảm giá thêm cho tôi.” Người đàn ông vẫn không chịu bỏ qua, ý đồ tìm phiền toái cho chủ quản đứng bên cảnh.
Chủ quản bị người đàn ông gọi đi qua, lịch sử trả lời: “Tiên sinh, nhân viên bán hàng của chúng tôi không sai, bộ điện thoại này là kiểu mới nhất của chúng tôi, xác thật là không thể giảm giá thêm cho ngài, không tin ngài có thể đến cửa hàng khác nhìn xem, cũng đồng dạng có giá này.”
“Cậu, cậu có thái độ gì vậy, là muốn đuổi tôi đi sao? Có một chút chuyện cũng không làm dược, tôi thấy không phải là không thể giảm giá thêm, là các người muốn nuốt thêm tiền, sau đó nội bộ nuốt tiền vào túi mình.”
Người đàn ông kéo mặt mũi xuống, không tiếc thẹn quá hóa giận.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Hệ Thống
- Hệ Thống Dưỡng Thành Thần Hào: Bạn Trai Quản Gia Lại Là Chủ Thần
- Chương 7: Mua điện thoại