Chương 6: Bị đuổi việc

Quản lý Chu cao hứng muốn hỏng rồi, hắn cho rằng tổng giám đốc nhìn thấy Nam Cảnh Hữu vẫn luôn ngồi trên ghế, vì hành vi không tôn trọng này của Nam Cảnh Hữu mà bỏ vẻ bất mãn, muốn tìm Nam Cảnh Hữu gật phiền phức.

Hắn chuẩn bị nhìn kịch hay tiếp theo, thật không ngờ cách làm của Tô Tử Dương lại thiếu chút nữa làm hắn thăng thiên tại chỗ.

“Chào chủ tịch.”

Tô Tử Dương khẽ cúi người với Nam Cảnh Hữu, cung kính mà gọi.

Một tiếng đổng sự trưởng này làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt trừ Nam Cảnh Hữu, Tô Tử Dương, còn có người đàn ông đi phía sau Tô Tử Dương.

Mặt quản lý Chu dại ra.

Miệng chị Phong mở to hơn quả trứng gà.

Những đồng nghiệp còn lại đều có sắc mặt khác nhau.

Có điều quản lý Chu nhanh chóng hồi phục tinh thần, hắn vội vàng nói: “Không thể nào, tổng giám đốc anh chắc chắn là bị hắn lừa rồi, hắn chỉ là một tên tiểu tử nghèo nàn, sao có thể là đổng sự trưởng.”

Phảng phất như đang thuyết phục chính mình, không không ngừng lẩm bẩm; “Đúng, chắc chắn là tên tiểu tử này giở trò, mê hoặc chúng ta.”

Nam Cảnh Hữu cười cười không nói lời nào, lười biếng dựa vào lưng ghế, hai tay ôm ngực dáng vẻ như xem kịch hay.

Tô Tử Dương nghe thấy lời này thân thể cứng đờ, vội vàng nhìn sắc mặt Nam Cảnh Hữu, nhìn thấy trên mặt cậu là ý cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Giờ phút này ánh mắt anh ta nhìn về phía quản lý Chu âm trầm đến cực điểm, người đến anh ta còn không dám đắc tội, mà cái tên khốn nạn này thế mà lại đắc tội đến cùng.

Mặt anh ta trầm như nước, thanh âm trầm thấp quở mắng: “Ai cho cậu lá gan dám chất vấn thân phận của chủ tịch, cậu cho rằng tôi cùng mọi người trong công ty đều mù cả sao.”

Nói xong quét mắt nhìn mọi người, tiếp tục nói: “Chủ tịch Nam hiện giờ có trong tay 67% cổ phần công ty, là chủ tịch danh xứng với thực, nếu như còn có nghi ngờ, tự mình kiểm tra trên trang web công ty.”

Giọng nói Tô Tử Dương như một cái búa, đập cho quản lý Chu choáng váng đầu óc.

Hắn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy đầy trán, cả người bắt đầu run rẩy.

Hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Hắn xong đời rồi!

Thật sự như Nam Cảnh Hữu nói, bát cơm của hắn sắp không giữ nổi nữa rồi.

Suy nghĩ như vậy, hắn lập tức vừa lăn vừa bò quỳ đến trước mặt Nam Cảnh Hữu, khóc lóc thảm thiết: “Chủ tịch, tôi sai rồi, ngài giơ cao đánh khẽ, thả cho tôi con đường sống, tôi trên có cha mẹ, dưới có vợ con.....”

“Dừng, ngừng lại, anh có cái gì không có liên quan đến tôi, trước đó tôi đã nói với anh, nhưng anh không nghe, còn vẫn luôn miệng nhục mạ tôi, cho nên, anh cút đi, công ty chúng tôi không chứa nổi tòa tôn đại Phật như anh.”

Nam Cảnh Hữu xua xua tay, không muốn nghe hắn biện giải.

Nhìn thấy bên chỗ Nam Cảnh Hữu không thực hiện được, hắn lại nhìn Tô Tử Dương, “Tổng giám đốc, ngài giúp tôi cầu tình với chủ tịch được không, tôi thật sự không thể mất đi phần công việc này.”

Tô Tử Dương chán ghét liếc nhìn hắn một cái, quát lớn: “Tôi khuyên cậu nên chủ động rời đi đi, còn có thể lấy được tiền lương tương ứng, nếu không đừng trách tôi cho người ném cậu ra khỏi tòa nhà.”

Quản lý Chu ngã liệt dưới đất, mặt xám như tro tàn.

Có lẽ là nhận mệnh, cuối cùng kéo bước chân nặng nề nện bước về phòng làm việc thu dọn đồ dùng cá nhân, mặt mày xám như cho tàn mà rời đi.

Đã không còn quản lý Chu chướng mắt, Nam Cảnh Hữu cảm thấy không khí cũng tươi mới hơn nhiều.

Cậu lúc này mới nhìn về người được gọi là tổng giám đốc.

Còn về chuyện Tô Tử Dương có thể nhận ra cậu, Nam Hữu Cảnh có chút bất ngờ, có điều suy nghĩ xoay chuyển, năng lực hệ thống cường hãn, đem thông tin cá nhân của cậu tiết lộ cho người này quả thật là dễ như trở bàn tay.

Cậu đứng lên sửa sang lại quần áo, vươn tay ra với Tô Tử Dương: “Tổng giám đốc Tô chào anh, tôi là Nam Cảnh Hữu, rất vui được quen biết anh.”

Tô Tử Dương vội vàng cung kính nắm lấy tay cậu, “Chào chủ tịch, được quen biết ngài là vinh hạnh của tôi.”

Nói xong hai người liền buông tay.

Tô Tử Dương quét mắt nhìn bộ phận một vòng, sau đó nói: “Chủ tịch, ngài, dường như rất quen thuộc với công ty, ngài trước đây là.....?”

Nam Cảnh Hữu không thèm để ý mà cười cười, “Tôi đi làm ở công ty này, còn đang là thực tập sinh.”

Mặc dù lời nói của Nam Cảnh Hữu là sự thật, nhưng Tô Tử Dương tự động lý giải thành:

Chủ tịch người ta là tới thể nghiệm cuộc sống tầng cơ sở, nói không chừng còn là tiếp thu khảo nghiệm của gia tộc, hiện tại khảo nghiệm thành công, liền trực tiếp mua công ty cho cậu luyện tay.

Ừm, giải thích rất hợp lý.

Tô Tử Dương lộ ra biểu tình hiểu rõ, sau đó cười cười gật đầu.

“Được rồi chủ tịch, vậy có cần tôi dẫn ngài đi một vòng công ty không?”

Nam Cảnh Hữu đi ra khỏi chỗ ngồi, tiện tay vỗ bụi không có trên quần áo, “Có thể, tôi còn chưa đi những nơi khác của công ty.”

Tô Tử Dương cong khóe miệng, chuẩn bị dẫn Nam Cảnh Hữu ra ngoài.

Đang chuẩn bị đi, Nam Cảnh Hữu đột nhiên dừng bước, cậu búng ngón tay với chị Phong còn đang ngơ ngác, trêu ghẹo nói: “Chị Phong, bộ phận kế hoạch còn thiếu một quản lý, từ nay về sau, chị chính là quản lý bộ phận rồi, em sẽ để cho người bộ phận nhân sự chào hỏi với chị, chị cố lên nhé!”

Cậu làm cái tư thế áp lực xong, tiêu sái mà xoay người rời đi, nhẹ nhàng bước đi.

Đợi cậu đi cùng tổng giám đốc rời đi, trong bộ phận lập tức bộc phát tiếng kêu sợ hãi.

“Đm, cậu ấy thật sự là chủ tịch, đến tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.”

“Cm, thì ra đại Boss ở ngay bên cạnh chúng ta, tôi thế mà còn từng trêu ghẹo ông chủ, thật sự là khó tin.”

“Trời ạ, tôi nói mà cậu ấy lớn lên đẹp trai như vậy, thì ra còn thật sự là cao phú soái trong hiện thực, tôi lúc đầu tại sao không tận lực theo đuổi cậu ấy đến tay chứ, như vậy tôi đã là phu nhân chủ tịch rồi.”

“Cô trước tiên nhìn xem mình có diện mạo gì rồi hãy năm mơ.”

“......”

Trong lúc nhất thời, cả bộ phận kế hoạch bắt đầu triển khai cuộc thảo luận kịch liệt.

Người mọi người hâm mộ nhất là chị Phong, vô duyên vô cớ nhặt được cái chức quản lý.

Có điều cũng không có người không phục, bởi vì năng lực của chị Phong có thể đảm nhận được vị trí quản lý này.

Nam Cảnh Hữu cùng Tô Tử Dương rời đi, được dẫn lên tầng 31 văn phòng của chủ tịch.

Phong cách trang trí trong văn phòng là kiểu hiện dại kết hợp kiểu xưa, tao nhãn đại khí, mỹ học kiểu Trung được phát huy tới cực điểm.

Nam Cảnh Diệu đi xung quanh văn phòng một vòng, không khỏi gật đầu.

Tô Tử Dương một đường đều đang lặng lẽ quan sát động tác và biểu tình của Nam Cảnh Hữu, trong lòng đưa ra hai kết luận:

Thứ nhất, bề ngoài của người này thoạt nhìn rất hiền lành, là một người dễ ở chung.

Thứ 2, người này là giả heo ăn thịt lão hổ, vẻ ngoài hiện lành rất có thể là dùng để mê hoặc người khác, nói không chừng còn đến ngày nào đó sẽ chém đến đầu anh ta.

Nghĩ tới đây, anh ta quyết định tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, phải lấy ra 100% tinh thần đểu ứng đối với người này.

Thời gian tiếp sau đó, Tô Tử Dương dẫn Nam Cảnh Hữu đi dạo một vòng tất cả bộ phận trong công ty, cuối cùng về đến văn phòng tổng giám đốc.

Văn phòng tổng giám đốc là phong cách trắng đen xám đơn giản.

Nam Cảnh Hữu bất động thanh sắc đánh giá Tô Tử Dương vài cái, ừm, phong cách này rất phù hợp với tính cách người này.

Ít nói ít cười, không giận tự uy, là hình tượng tổng tài bá đạo lạnh lùng.

Có lẽ ánh mắt của Nam Cảnh Hữu quá mức lộ liễu, Tô Tử Dương nghi hoặc nhìn cậu vài cái, Nam Cảnh Hữu khụ một tiếng, dùng để che giấu sự xấu hổ của mình.

“Cái đó, tổng giám đốc Tô, sau này công ty phải dựa vào anh rồi, cứ vận hành như trước đây là được rồi, chuyện nhỏ đừng đến tìm tôi, anh tự mình giải quyết là được, có chuyện thì gọi điện thoại cho tôi, tôi bình thường sẽ không ở công ty.”