Chị Phong cho mấy đồng nghiệp nữ vây quanh người Nam Cảnh Hữu một ánh mắt, bọn họ rất thức thời về lại chỗ ngồi của mình.
Chị Phong đặt túi lên bàn, ngồi xuống ghế trực tiếp trượt đến bên cạnh Nam Cảnh Hữu.
Cô dán tới gần tai Nam Cảnh Hữu nhỏ giọng nói; “Hữu Hữu, đợi quản lý Chu tới, chúng ta cùng nhận thua với hắn, hôm nay em đừng có xốc nổi nữa.”
Nam Cảnh Hữu cong khóe miệng, lông mày đẹp nhướng lên, bình tĩnh trả lời: “Yên tâm đi chị Phong, đợi lát nữa tuyệt đối làm chị vừa ý.”
Có được lời này của Nam Hữu Cảnh, chị Phong ngược lại lại có chút lo lắng.
Thật sự hôm nay Nam Cảnh Hữu có chút khác thường, theo như phong cách thường ngày, cậu có thể nào cũng là bộ dáng mang theo chút ấm ức cùng nén giận, hôm nay ngược lại cò là bộ dáng nóng lòng chờ đợi.
Chuyện khác thường tất có biến!
Chị Phong đang chuẩn bị nói gì đó, quản lý Chu từ bên ngoài đi vào.
Hắn vừa đi vào, ánh mắt mọi người đều thay đổi, cẩn thận quan sát, đều nhìn thấy sự run rẩy trên mặt đồng nghiệp.
Đều giống như là dùng sức nhịn cười.
Nguyên nhân là cái gương mặt kia của quản lý Chu, trải qua thời gian một đêm, đã xấu tới tầm cao mới.
Quản lý Chu thấy biểu tình của những người đó, muốn tức giận lại không có lý do phát tác.
Lúc này, hắn vừa vặn đối diện với tầm mắt của Nam Cảnh Hữu, dường như tìm được chỗ trúc giận, hắn bước nhanh tới chỗ Nam Cảnh Hữu.
Thanh âm âm dương quái khí vang lên trong văn phòng, “Nam Cảnh Hữu, thật không ngờ mày còn dám đến, hôm qua tao đã nói rồi, nếu như hôm nay mày quỳ xuống xin tao, tao có thể đại phát từ bi tha cho mày một lần, nếu không mày cút về quê trồng trọt cho lão tử.”
Mọi người nghe lời quản lý Chu nói như lọt vào sương mù, sôi nổi bắn ánh mắt nghi hoặc về phía Nam Cảnh Hữu.
Nam Cảnh Hữu đang muốn lên tiếng, chị Phong đã kéo kéo áo cậu, cho cậu một ánh mắt ẩn ý.
Cậu cười cười, cho cô ánh mắt yên tâm.
Nam Cảnh Hữu quay đầu nhìn quản lý Chu, đôi môi đẹp nói ra lời càn rỡ: “Chu Tín Hoành, lời này tôi trả lại cho anh, nếu như anh cầu xuống cầu xin tôi, nói không chừng còn có thể giữ lại vị trí quản lý này, nếu không, liền cuốn gói chạy lấy người.”
Lời này vừa nói ra, chị Phong liền phong bế!
Các đồng nghiệp khác cũng kinh hãi rồi!
“Ha ha ha ha ha.”
“Nam Cảnh Hữu à Nam Cảnh Hữu, mày có phải là nằm mơ giữa ban ngày nhiều rồi, ảo tưởng mình chính là ông chủ công ty, còn muốn đuổi việc tao, mày cho rằng mày là ai.”
Quản lý Chu quả thật là cảm thấy nực cười, ánh mắt nhìn Nam Cảnh Hữu như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Nam Cảnh Hữu vẫn nhẹ nhàng như cũ, cậu gật đầu: “Đúng vây, tôi còn thật sự tính là ông chủ công ty rồi, đuổi việc anh, tôi vẫn là có quyền quyết định.”
Biểu tình các đồng nghiệp trên nên táo bón, đều cho rằng Nam Cảnh Hữu có phải là bị ngốc rồi không.
Mặc dù Nam Cảnh Hữu lớn lên đẹp trai một chút, nhưng nhìn biểu hiện bình thường của cậu, nói cậu là phú nhị đại thì còn được, nếu nói cậu là ông chủ, đó không phải là nói đùa sao.
Bình thường đồng nghiệp ít cười nói với Nam Cảnh Hữu, mặc dù không nói gì, nhưng trên mặt là biểu tình cười nhạo.
Nam Cảnh Hữu cũng không để tâm, thản nhiên ngồi ở vị trí của mình, không hề gian nan hoặc là chột dạ khi nói xong.
Chị Phong đã biết không nên giúp cậu thế nào rồi, mắt thấy Nam Cảnh Hữu bắt đầu tự từ bỏ ngồi trên chỗ ngồi, chỉ đợi phán quyết của vận mệnh.
Quản lý Chu bị làm lơ, mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu nổi giận, “Nam Cảnh Hữu, mày còn thật cho mặt mũi mà không cần, nếu như mày đã không biết tốt xấu, vậy thì đừng trách tao trở mặt vô tình.”
Hắn lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho bảo vệ.
“Alo, tôi là quản lý bộ phận kế hoạch, trong văn phòng hiện tại có người gây chuyện, làm phiền phái 2 người tới đây kéo đi.”
Cúp điện thoại xong, quản lý Chu kinh miệt mà nhìn Nam Cảnh Hữu.
“Ha hả, mày còn cơ hội cuối cùng, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tao, sau đó còn ở trước mặt bọn họ hô to ba lần “Nam Cảnh Hữu là vương bát đản”, tao sẽ suy nghĩ tha cho mày.”
“Nếu không, đừng có đợi bị ném ra khỏi cửa lớn công ty rồi mới hối hận.”
Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn chằm chằm Nam Cảnh Hữu, nhưng cậu đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên, đến ngữ khí cũng không hề phập phồng.
“Ồ, tôi đồng dạng cũng muốn nói như vậy với anh, nếu như dựa theo lời anh vừa nói mà làm, tôi còn có thể suy nghĩ tha cho anh, không đuổi việc anh.”
Cho dù là ngồi, thấp hơn mọi người một cái đầu, khí thế quanh người cũng lấn át mọi người.
“Nam Cảnh Hữu, mày có tin lão tử không có mày lăn lộn tiếp ở Hải thị nữa không.” Quản lý Chu bị ngữ khí của Nam Cảnh Hữu chọc tức đến mất lý trí, không nhịn được mà nói lời hung ác.
Nam Cảnh Hữu kinh miệt cười, chậm rãi thưởng thức bộ dáng nổi giận lôi đình của quản lý Chu, giống như là xem khỉ biểu diễn ở vườn bách thú.
Bảo vệ đến rất nhanh, quản lý Chu như nhìn thấy cứu tinh, đỏ mắt kéo bảo vệ qua, chỉ Nam Cảnh Hữu ra lệnh cho hai người, “Nhanh kéo người này ném ra ngoài, hắn đã bị đuổi việc, hiện tại là đến công ty nháo loạn.”
Hai người bảo vệ biết người này là quản lý bộ phận, không muốn đắc tội, trong lòng hoảng lên, liền chuẩn bị đi tới kéo lấy Nam Cảnh Hữu.
Nam Cảnh Hữu vẫn thờ ơ như cũ, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Hai người phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như hôm nay hai người đuổi tôi ra ngoài, bát cơm của hai người đừng có nghĩ muốn giữ lại, tôi khuyên hai người phàm là chuyện gì thì nên suy nghĩ rồi hãy làm.”
Hai bảo vệ sửng sốt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời không có chủ ý.
Quản lý Chu tức đến cực điểm, “Tôi mới là quản lý, hai người nghe theo hắn làm gì, nhanh chóng kéo ra ngoài cho tôi, cẩn thẩn tôi khiếu nại hai người.”
Đồng nghiệp xung quanh nhìn thấy chuyện diễn biến thành ra như vậy, nhất thười không biết làm thế nào mới tốt.
Lúc này, chị Phong đột nhiên nhíu mày đứng lên, “Quản lý Chu, một vừa hai phải thôi, đừng có làm quá mức, chừa cho mọi người chút thể diện.”
Cô không biết Nam Cảnh Hữu đang làm cái gì, nhưng cô nhìn không nổi dáng vẻ ỷ thế bắt nạt người khác của quản lý Chu, không nhịn được mà mở miệng ngăn trò khôi hài này lại.
Quản lý Chu tức đến hai mắt đỏ ngầu.
“Rầm” một tiếng, không biết là ghế chỗ ngồi của ai bị quản lý Chu đá ngã.
Nữ đồng nghiệp ở bên cạnh bị dọa hét lên một tiếng, những đồng nghiệp khác nơm nớp lo sợ mà lui sang một bên, sợ mình là cá trong ao bị liên lụy.
Chính bào lúc màn khôi hài trong văn phòng trở nên gay gắt, một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
“Đây là đang làm cái gì, dỡ nhà à?”
Thanh âm này như sấm sét nổ vang, mọi người ào ào quay đầu lại nhìn.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông mặt vest đen đứng ở cửa, thân hình cao lớn đỉnh đạc, gương mặt không giận mà tự uy, rõ ràng là người ở lâu trên địa vị cao.
Đứng phía sau anh ta còn có một người đàn ông mặt vest màu xám khói, nhìn dáng vẻ hẳn là trợ lý gì đó.
Người đàn ông đi đầu nhíu chặt mày, hẳn là vô cùng bất mãn với cảnh tượng này.
Quản lý Chu nhìn thấy người này cả người chấn đông, sau đó nịch nọt mà bước lên trước: “Tổng giám đốc, ngài sao lại tới bộ phận kế hoạch, là có chuyện gì cần chỉ đạo sao?”
Mấy vị đồng nghiệp đều nhận ra thân phận của người đàn ông, trừ thực tập sinh ra, trong đó còn có Nam Cảnh Hữu.
Mọi người đều rất tò mò, hoặc là tôn kính nhìn về phái người được xưng là tổng giám đốc.
Tổng giám đốc, cũng chính là Tô Tử Dương đã gọi điện cho Nam Cảnh Hữu tối qua không thèm để ý đến quản lý Chu, đi thẳng tới trước mặt Nam Cảnh Hữu.