Cả gương mặt quản lý Chu sưng như cái đầu heo, dưới mũi là hai vệt máu.
Cộng thêm gương mặt hắn vốn lớn như cái màn thầu hấp, muốn bao nhiều buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Quản lý Chu lúc này chỉ vào Nam Cảnh Hữu tức giận đến run run, hung tợn nói: “Nam Cảnh Chu mày xong rồi, mày lại dám đánh lão tử, lão tử nói cho mày biết, nếu như mày còn muốn giữ lại bát cơm, ngày mai mày không quỳ xuống cầu xin lão tử, lão tử nhất định làm cho mày phải cuốn gói.”
Nam Cảnh Hữu làm bộ muốn đánh hắn tiếp, quản lý Chu hãi đến co rúm lại, gặp đuôi vội vàng chạy mất.
Chị Phong lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà cười lớn, có điều nghĩ tới hoàn cảnh của Nam Cảnh Hữu, vội vàng ngậm miệng này, có chút lo lắng nhìn cậu.
“Haizz, Hữu Hữu à, là chị Phong có lỗi với cậu, ngày mai chị đi cầu tình với quản lý Chu với cậu, cậu đến lúc đó cũng nhận sai đi, dù sao cậu vừa nãy đánh người quả thật là có chút nông nổi, cái tên đó không đáng cho cậu vứt bỏ tiền đồ của mình.”
Nắm đấm của Nam Cảnh Hữu buông lỏng ra, sau đó cố làm ra vẻ trấn định mà nhìn chị Phong, “Không sao, cùng lắm thì không làm nữa, Hải thị nhiều công ty như vậy, không lo không tìm được việc.”
Chị Phong muốn nói nào có dễ dàng như vậy, hiện giờ từng đợt từng đợt sinh viên tốt nghiệp, thị thường sớm đã bão hòa rồi, tìm được một công việc như vậy còn khó hơn lên trời.
Có điều nhìn gương mặt trầm xuống của Nam Cảnh Hữu, cô cũng không tiện nói quá tàn khốc đả kích cậu.
“Hữu Hữu à, nghe chị nói, ngày mai nhận sai, chị cũng sẽ toàn lực giúp cậu, lúc đầu cậu vào được công ty này đã phí sức rất lớn, em còn nửa tháng là qua kỳ thực tập, hiện tại từ chức cũng quá đáng tiếc.”
Nam Cảnh Hữu căng mặc, trầm mặc không lên tiếng.
Chị Phong biết tính tình ương ngạch của cậu lại nổi lên, cũng không khuyên thêm nữa, muốn cậu về nhà trước nghỉ ngơi bình tĩnh bình tĩnh lại.
Như vậy, hai người tan làm ai về nhà nấy.
Lúc tan làm trời còn chưa tối hẳn, Nam Cảnh Hữu chen lên tàu điện ngầm, cả người tản ra hơi thở nản lòng.
Vòng vòng thay đổi mấy chuyến tàu, không sai biệt lắm một tiếng rưỡi sau, mới về đến phòng trọ.
Cậu không chịu nổi thuê nhà cùng người khác, cho nên thuê một phòng ở ngoài đường vành đai Hải thị, mỗi tháng tiền thuê 3000.
Ở dưới lầy tùy tiện mua suất cơm, về đến phòng thuê lại qua loa ăn xong, liền tê liệt ngã lên sô pha.
Nhìn đèn đường bên ngoài, suy nghĩ cậu lại dần dần tản đi.
“Đô đô đô.” Một tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng an tĩnh.
Nam Cảnh Hữu nhìn cũng không nhìn người gọi đến là ai, tiện tay cầm lên nghe.
“Alo, ai vậy?”
“Em trai thân yêu của anh, đến số điện thoại của anh em cũng không lưu à, còn ai vậy?” đầu dây điện thoại bên kia là giọng nói gợi cảm mang theo từ tính.
Nam Cảnh Hữu ngữ khí vô lực mà trả lời: “Ồ, thì ra là anh à, anh gọi điện cho em làm gì?”
“Chậc, không có chuyện thì không thể quan tâm quan tâm em trai anh sao, xem em nói chuyện kìa.” Đối phương tỏ vẻ rất bất mãn với lời Nam Cảnh Hữu nói.
Nếu là trước đây thì Nam Cảnh Hữu sẽ đùa giỡn vài câu với anh trai, nhưng hiện tại cậu không có tâm trạng này.
“Có điều em làm sao thế, ngữ khí nói chuyện như không có khí lực, bị ốm sao?” Ngữ khí đối phương hơi nghiêm túc lên, không khó nghe ra được quan tâm bên trong.
Nam Cảnh Hữu đột nhiên có suy nghĩ muốn đem hết ấm ức hôm nay nói cho anh anh, nhưng lời đến bên miệng, lại không nói ra được.
Anh trai mỗi ngày cũng rất bận, không thể lại làm anh lo lắng cho cậu nữa.
Cường ngạch nén nước mắt muốn rơi xuống, cậu cố ý cười ra tiếng: “Ai nha, anh, em vừa rồi chỉ muốn đùa anh thôi, chính là muốn anh quan tâm quan tâm em, anh bị lừa rồi.”
Quả nhiên đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tức hộc máu: “Được lắm Nam Cảnh Hữu, lần sau anh còn quan tâm em nữa, anh là heo.”
Nam Cảnh Hữu bị ngữ khí của anh trai chọc cười, lần này là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Có điều sau khi cười xong, cậu lại có chút cô đơn, nói với đầu dây bên kia: “Anh, em nhớ anh rồi.”
Đối diện lập tức an tĩnh lại, mấy giây sau cũng không lên tiếng.
“Anh, anh còn đó không? Anh trai?” Nam Cảnh Hữu gọi mấy tiếng.
“Đang nghe đang nghe, vừa nãy bị em buồn nôn tới, nhất thời quên nói chuyện.”
“Ồ, được rồi.” Nam Cảnh Hữu bẹp bẹp miệng.
“Được rồi, trước không nói nữa, chỗ anh có chút chuyện, em chăm sóc tốt cho bản thân, đợi anh có thời gian đến Hải thị thăm em.” Thanh âm truyền từ điện thoại ra dịu dàng hơn nhiều.
“Vâng.” Nam Cảnh Hữu trả lời xong, đối diện đã cúp máy.
Trong phòng lại một lần nữa rơi vào an tĩnh, Nam Cảnh Hữu cũng lại nằm liệt xuống sô pha.
“Đinh, tài khoản của quý khách có thêm 5000 tệ.”
Di động vang lên tiếng thông báo của phần mềm thanh toán, dọa Nam Cảnh Hữu giật mình.
Cậu vội vàng mở ra kiểm tra, không hiểu tại sao lại có tiền được chuyển tới tài khoản.
Nhìn thấy thông tin người chuyển khoản, mũi cậu chua xót, nước mắt ở hốc mắt lập tức trào ra.
Thì ra người chuyển tiền là anh trai mình.
Thì ra anh trai hiểu được, hiểu được cậu chịu ấm ức, cho nên mới dùng cách nào để an ủi cậu.
Khoảng khắc này, cậu đột nhiên muốn có rất nhiều rất nhiều tiền, như vậy, ngày mai cậu không phải chịu đựng ấm ức, lấy tiền đập chết tên tôn tử kia.
“Đinh, kiểm tra đo lường ký chủ có khát vọng mãnh liệt với tiền tài, hệ thống dưỡng thành thần hào vì ngài phục vụ, mời lựa chọn có trói định hay không.”
Nam Cảnh Hữu lập tức bật dậy từ sô pha, hoảng sợ nhìn bốn phía, “Ai, là ai, đừng có giả thần giả quỷ với tôi.”
“Đinh, ký chủ tận lực nhanh chóng xác nhận đồng ý hay không đồng ý trói định, hệ thống dưỡng thần nào vì ngài phục vụ, mời lựa chọn có trói định hay không.”
Đồng thời, trước mặt cậu xuất hiện một giao diện trong suốt, bên trên viết “Hệ thống dưỡng thành thần hào” mấy chữ to đùng.
Phía dưới mấy chữ đó còn viết “Đồng ý” và Không, góc trái giao diện còn hiện thị đếm ngược, hiện giờ chỉ còn lại 56 giây, hơn nữa còn không ngừng đếm ngược.
Nam Cảnh Hữu trợn mắt há mồn, đếm ngược trên giao diện không có phép cậu có nhiều thời gian suy nghĩ.
Cắn răng, mặc kệ tất cả, trói định trước rồi nói.
Cậu nhanh chóng ấn “Đồng ý” trên giao diện.
“Chúc mừng ký chủ, hệ thống dưỡng thành thần hào đang trói định.”
“Hệ thống đang download......”
“Hệ thống tải hoàn tất, trói định thành công!”
Chưa đến nửa phút, hệ thống đã trói định thành công, Nam Cản Hữu trong lúc đó cũng không dám thở mạnh.
Nghe thấy hệ thống nói cái gì mà thần hào, cậu đến hiện tại mới phản ứng lại được.
Lúc cậu học đại học cũng nhìn đọc tiểu thuyết gϊếŧ thời gian, đối với hệ thống gì đó cũng có chút hiểu biết, lẽ nào ngày tháng phú quý thật sự đến lượt cậu rồi?
Lúc cậu đang phát ngốc, thanh âm hệ thống một lần nữa vang lên.
“Đinh, mời ký chủ xác nhận thông tin trói định.”
Giao diện lập tức bắn ra thông tin các nhân của Nam Cảnh Hữu.
Ký chủ: Nam Cảnh Hữu.
Giới tính: Nam.
Tuổi: 23.
Chiều cao: 180.
IQ: 110.
Tài khoản: 4236.
Sản nghiệp: Tạm thời chưa có.
Giá trị thần hào: 0.
“Hệ thống, hệ thống, có đó không, có thể giải thích với tôi một chút không?” Nam Cảnh Hữu thăm dò hỏi.
Đột nhiên, đầu óc cậu choáng váng, sau đó trong đầu trống rỗng xuất hiện một không gian thật lớn.
Trong không gian lớn màu trắng, tường màu đen, có một đoàn ánh sáng màu trắng chậm rãi xuất hiện, ngay sau đó đoàn ánh sáng biến thành một con hồ ly lông trắng.