Lam Tinh, Hoa quốc.
Hải thị.
Trong văn phòng tầng 29 tòa nhà cao tầng.
“Cảnh Hữu à, phần kế hoạch của cậu này viết không được.” Quản lý Chu giống như là không hài lòng lắc lắc đầu, kỳ thật trong lòng lại vui như nở hoa.
Quản lý Chu sớm đã bất mãn với Nam Cảnh Hữu lâu rồi!
Trước khi Nam Cảnh Hữu đến, nữ đồng nghiệp trong công ty đều rất ân cần với quản lý Chu.
Mặc dù trông hắn hơi xấu xí một chút.
Nhưng ai bảo hắn có chức vụ cao, những người đó không thể không đến nịnh bợ hắn.
Nhưng từ lúc Nam Cảnh Hữu tới, những nữ đồng nghiệp đó cả ngày vây quanh Nam Cảnh Hữu, trong lòng quản lý Chu vô cùng ghen ghét.
Hắn nghĩ trong lòng, còn không phải là tiểu bạch kiểm đẹp trai một chút sao?
Hôm nay còn không phải thua trên người hắn sao.
Nam Cảnh Hữu nghe xong nắm chặt tay, cậu biết quản lý Chu cố ý làm khó dễ cậu, vì bát cơm của mình, cậu chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Có điều cậu vẫn là có chút không cam tâm, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Quản lý Chu, kế hoạch này tôi đã sửa lại 8 lần rồi, nếu như chỗ nào có vấn đề, làm phiền anh chỉ ra, tôi nhìn xem có thể sửa thêm không.”
Quản lý Chu bị hỏi đến á khẩu.
Hắn căn bản không có đọc kỹ kế hoạch, chỉ là cố làm khó Nam Cảnh Hữu mà thôi.
Có điều suy nghĩ vừa chuyển, hắn lập tức nghĩ tới một suy nghĩ làm cho người khác càng ghê tởm.
“Bản này của cậu tôi cũng không nói ra được chỗ nào nên sửa.”
Hắn nói tiếp: “Chỉ là, tôi cảm thấy vẫn là bản đầu tiên càng hợp ý tôi hơn, cậu quay về đem bản đầu tiên trau chuốt lại một chút, sáng ngày mai nộp lên cho tôi.”
Nam Cảnh Hữu giờ phút này đến suy nghĩ muốn gϊếŧ người cũng có rồi.
Cậu nắm chặt hai tay thành quyền, nghiên răng nghiến lợi nói: “Được, quản ~ lý ~ Chu.”
.....
Nam Cảnh Hữu nghẹn một bụng khí, về lại chỗ ngồi, ném phương án bị quản lý Chu trả về lên bàn.
“Cái công việc này thật sự là một ngày cũng không muốn làm nữa.”
Trong lòng cậu bắt đầu sinh ra suy nghĩ từ chức, lẳng lặng mở điện thoại ra nhìn số dư tài khoản của mình, kết quả nhìn thấy con số trên đó làm cậu váng đầu hoa mắt.
2857 tệ!
Trong phần mềm Quý Bảo chỉ có hơn 2000 tệ nằm thình lình ở đó.
Cộng thêm hơn 1000 trong thẻ ngân hàng, trên người cậu trên dưới chỉ có hơn 4000 tệ một chút.
“Vẫn là thôi đi, tiền thuê nhà một tháng, còn cả tiền sinh hoạt phí đều không đủ, mình cảm thấy mình vẫn còn cần đến công việc rách nát này."
“Này, Hữu Hữu, cậu ở đó một mình lẩm bẩm cái gì đó?” Một đại mỹ nữ chân giày môi đỏ cháy lửa giẫm giày cao gót đi tới, đánh gãy suy nghĩ của Nam Cảnh Hữu.
“A, chị Phong, là chị à.” Nam Cảnh Hữu hồi thần, chào hỏi với Lương Nghi Phong.
Lương Nghi Phong là chủ quản bộ phận kế hoạch, mọi người đều gọi cô là chị Phong, vì cô vô cùng hào sảng, năng lực xuất chúng, có điều cô thích nhất là trêu đùa Nam Cảnh Hữu.
Ngày đầu tiên Nam Cảnh Hữu đến công ty, đã bị cô hung hăng đùa giỡn một phen, cho nên trước đó cậu nhìn thấy chị Phong đều là chạy trốn chết.
Có điều sau đó chậm rãi tiếp xúc, mới phát hiện cô là một người rất tốt.
Cô nhìn thì nghiêm khắc, kỳ thật không hề trách móc cấp dưới, cô còn cực kỳ bênh vực người mình.
Nếu như người bộ phận mình bị bộ phận khác bắt nạt, cô cố gắng tranh lý với đối phương, hơn nữa năng lực nghiệp vụ cũng vô cùng mạnh.
Một lãnh đạo tốt như vậy, mọi người ai cũng thích.
Có điều trong bộ phận cũng có bát quái liên quan đến chị Phong.
Có người nói cô có một cô bạn gái nhỏ, lớn lên rất đáng yêu, có người từng chính mắt nhìn thấy hai người họ nắm tay xuống xe, còn có dáng vẻ rất thân mật.
Cũng có người suy đoán là em gái chị Phong, có điều mặc kệ mọi người đoán thế nào, chị Phương cũng chỉ cười không nói.
Vì thế, mọi người đều chỉ có thể lén lén gặm CP.
Chị Phong nhìn thấy Nam Cảnh Hữu lại muốn trêu cậu, bởi vì người này lớn lên thật sự rất đẹp.
Nam Cảnh Hữu lớn lên đẹp trai lạc quan, dáng người thon dài đĩnh đạc, một mái tóc đen rậm dưới ánh đèn liền trở nên đen bóng, hình dáng mày anh tuấn đĩnh đạc, đôi mắt đen như hắc diệu thạch, như đá quý mang theo ánh sáng lập lánh.
Cậu rất thích cười, mỗi lần cười trên gương mặt còn xuất hiện má lúm đồng tiền.
Có điều tính cách hoạt bát khí chất sạch sẽ của cậu vẫn là điều thu hút chị Phong nhất.
“Hữu Hữu, sao lại cảm thấy cậu rất không vui vậy, nói ra để chị Phong vui vẻ vui vẻ.” Cô ngồi vào vị trí của mình ở bên cạnh, lộ ra ánh mắt bát quái.
Chị Phong là chủ quản, vốn dĩ có phòng làm việc riêng biệt, nhưng cô cố tình lại thích cùng làm việc với mọi người.
Còn lấy mỹ danh là cùng mọi người đồng cam cộng khổ.
Không phải sao, vị trí làm việc của cô vừa vặn ở ngay bên cạnh Nam Cảnh Hữu.
Nam Cảnh Hữu trợn trắng mắt, “Chị Phong, em khuyên chị làm người đi, đừng có sát muốt lên viết thương của em được không?!”
“Ai nha, cậu nói đi nói đi, chị đảm bảo sẽ không cười nhạo cậu.” Chị Phong kéo cánh tay Nam Cảnh Hữu làm bộ dáng làm nũng.
Nam Cảnh Hữu sắp buồn nôn chết rồi, “Chị Phương, em nói em nói, chị đừng có làm em ghê tởm nữa.”
Cậu xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay nói: “Còn không phải cái tên quản lý Chu ngu ngốc kia sao, hắn lại trả kế hoạch của em về, còn nói bản đầu tiên của em tương đối vừa ý hắn, để em về trau chuốt lại, ngày mai nộp cho hắn.”
Chị Phong lập tức đen mặt, “Lại là cái tên vương bát đản này, cả ngày không làm chuyện người làm, còn như vậy nữa, bộ phận cũng bị hắn kéo sụp.”
Nam Cảnh Hữu cũng đang muốn mắng người, quản lý Chu vừa vặn đi ra khỏi văn phòng, nghẹn lời nói thô tục sắp xuất ra từ miệng cậu.
“Ai nha, Phong Phong cũng ở đây à, đã tan làm rồi, cô sao còn chưa đi?” quản lý Chu mặt đầu dầu mỡ, vẻ mặt nói chuyện với chị Phương làm cho người khác buồn nôn.
Chị Phong bị một tiếng “Phong Phong” của hắn làm cho ghê tởm muốn phun, có điều vẫn ngại mặt mũi, không nói lời gì khó nghe.
Nhìn thấy chị Phong không nói gì, hắn có chút không vui, có điều suy nghĩ xoay chuyển, nếu như có thể có được chị Phong tới tay, trong lòng không khỏi kích động, một chút không vui cũng tiêu tán.
“Phong Phong à, hôm nay tôi hẹn Dương tổng lần trước ký hợp đồng với cô cùng ăn cơm, không thì cô nể mặt mũi cùng đi?”
Chị Phong nhíu mày, “Chu tổng, tôi còn có chút chuyện, không tiện, vẫn là không làm phiền anh và Dương tổng.”
Nhìn thấy chị Phong không biết điều, hắn uy hϊếp nói, “Nghi Phong, tôi khuyên cô tốt nhất nên thức thời một chút, đừng đến lúc đến công việc cũng không giữ được.”
Nam Cảnh Hữu ngồi một bên nghe thấy lửa giận nổi lên: “Quản lý Chu, anh ép chị Phong như vậy không ổn đi, còn nữa đây là bữa tiệc cá nhân của anh, chị Phong không đồng ý về tình có thể tha thứ, anh hà tất vì phải làm khó người khác.”
Quản lý Chu vốn dĩ là không vừa mắt cậu lâu rồi, hiện giờ còn dám tránh luận với hắn, lập tức không kìm được lửa giận mà chửi ầm lên.
“Nam Cảnh Hữu cậu cho rằng cậu là ai, thứ chó má không có giáo dưỡng, đến lượt cậu chen miệng vào sao, tôi thấy cậu chính là có mẹ sinh không có mẹ dưỡng, cả nhà đều là gia tình trách nát tuyệt tự.”
Phanh một tiếng, Nam Cảnh Hữu trực tiếp một quyền đập lên trán quản lý Chu, đợi lúc chị Phong phản ứng lại, cậu đã ngồi lên người quản lý Chu hung hăng đánh người rồi.
“Cmn Chu Tín Hoành, mày dám nguyền rủa cả nhà tao, lão tử đánh chết lão bất tử mày.”
Nắm đấm Nam Cảnh Hoành hung hăng vung lên, đáy mắt một màu đỏ tươi.
Chị Phong sợ Nam Cảnh Hữu nháo ra mạng người, vội vàng kéo cậu sang một bên.
“Đủ rồi Hữu Hữu, còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện, vì loại người này mà hủy đi tiền đồ của minh không đáng.”
Nam Cảnh Hữu dường như có thể nghe lọt lời chị Phong nói, dần dần bình tĩnh lại, có điều ánh mắt nhìn quản lý Chu vô cùng âm ngoan.
Quản lý Chu kêu gào trong chốc lát, run rẩy từ dưới đất bò dậy.
Nhìn diện mạo này của hắn, nếu như không phải là trường hợp không thích hợp, chị Phong còn muốn cười ra tiếng.
.
.
.
.
.
.
===
p/s: Cảnh báo trước nha, chuyện này là sảng văn, bàn tay vàng siêu to, đọc không cần mang não, ai muốn giải trí thì nhào vào nhé, một chương cũng ngắn thôi, tui sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!