Nhị hoàng tử sực tỉnh nhanh nhất, nó ôm mặt quát lên:
"Đồ cẩu nô tài, ngươi dám đánh bổn hoàng tử?"
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử tuổi nhỏ hơn, bị đánh như vậy liền khóc toáng lên thét:
"Bổn hoàng tử sẽ mách mẫu phi."
"Phụ hoàng sẽ băm vằm ngươi ra cho lợn ăn."
Thẩm Manh ôm lấy Phượng Ly Mặc, ra hiệu cho bọn Mộc Vân ngừng lại, hắn cười lạnh hỏi:
"A, thế hả? Từ khi nào hoàng hậu dạy dỗ hoàng tử lại bị băm vằm rồi? Đồ cẩu nô tài? Hiền phi, Lương phi đúng là dạy ra đứa con tốt."
Tam công chúa cùng tứ công chúa kín đáo hơn, thoáng liếc nhìn mấy người đi theo Thẩm Manh liền im lặng ngay từ đầu. Ba hoàng tử thì bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Manh doạ chết đứng, nghe hắn tự xưng hoàng hậu lại càng run dữ hơn. Nhưng bản tính kiêu ngạo do bị sủng hư lập tức cảm thấy bản thân bị oan ức lớn lắm, nhị hoàng tử đứng đầu cả bọn liền vênh mặt cãi láo:
"Đồ quái vật như vậy gϊếŧ chết đi là tốt nhất. Người không ra người, quỷ không ra quỷ."
Tam hoàng tử cùng ngũ hoàng tử cũng gật đầu: "Đúng thế, nó chính là đồ quái vật."
Được hai đệ đệ cổ vũ, nhị hoàng tử Phượng Vũ Án càng thêm đắc ý, nó cảm thấy mẫu phi nói hoàng hậu đúng là con bù nhìn rơm thật đúng ý.
"Hừ, ngươi cũng chỉ là loại bù nhìn mà dám đánh chúng ta, phụ hoàng sẽ trị tội ngươi."
Mộc Vân và A Tử nhìn đám hoàng tử này kinh ngạc vô cùng. Họ không thể tin được thân là hoàng tử lại hỗn láo đến mức này. Thẩm Manh nghe mà thấy thất vọng vô cùng, là một đứa trẻ mà lại bị uốn nắn thành hư hỏng. Hắn chẳng buồn để ý thêm được nữa, phải về cung trước xử lý vết thương cho Phượng Ly Mặc, y đã đau đến ngất xỉu rồi.
"Tuỳ các ngươi thôi. Muốn nói gì thì nói, các ngươi dám động đến y một lần nữa. Động một lần bổn cung đánh các ngươi một lần."
Mấy hoàng tử nghe câu này của hắn liền tức giận, thật sự chạy đi tìm người. Thẩm Manh liếc nhìn hai vị công chúa đứng co rúm ở góc kia, nhàn nhạt nói:
"Tam công chúa, tứ công chúa. Tuy các ngươi không tham gia trực tiếp, thế nhưng thấy huynh đệ tương tàn mà không ngăn cũng là có tội. Các ngươi biết làm sao chưa? Hay để bổn cung xuống tay?"
Tam công chúa và tứ công chúa không phải đồ ngu, lập tức hiểu rõ cúi đầu nhận sai:
"Mẫu phụ, chúng con biết sai. Chúng con nhất định sẽ tự diện bích tư quá, sao chép kinh phật."
Thẩm Manh nhìn hai công chúa biết điều cũng không trách thêm nữa, vội vã quay về tẩm cung.
"Mau gọi ngự y đến đây."
Mộc Vân chỉ chờ có thế liền nhanh chân chạy đi ngay lập tức. Dù không nói nàng cũng thấy bất bình thay cho Phượng Ly Mặc, thân là Đại hoàng tử lại sống không bằng súc sinh. Ngự y đến rất nhanh, lão cũng là một người có lương tâm, vừa nhìn thấy thương tích nặng nề trên người Phượng Ly Mặc liền đau lòng, nhanh chóng bôi thuốc băng bó cho y.
"Thứ cho thần nói thẳng thưa nương nương. Đại hoàng tử thực sự bị thương quá nặng, may mắn cứu chữa kịp thời nếu không ảnh hưởng đến sau này. Hoàng tử thực sự cần bồi bổ thêm."
Thẩm Manh gật đầu, ghi nhớ lại lời của ngự y. Lão ngự y lắc đầu rồi hành lễ lui ra ngoài.
Thân là long tộc, Phượng Ly Mặc có khả năng hồi phục rất nhanh, qua mấy phút liền nhanh chóng tỉnh lại.
Y vừa tỉnh lại liền thấy toàn thân đau nhức, nhìn thấy Thẩm Manh liền sợ hãi muốn lui lại. Thương thế thật sự rất nặng khiến y chỉ có thể nằm im, đề phòng bất an mà nhìn Thẩm Manh.
"Ngươi... là ai?"
Thẩm Manh thấy y vừa tỉnh liền mừng rỡ vô cùng. Hắn mỉm cười trả lời y:
"Ta là Diệp Minh, ừm là hoàng hậu. Ngươi ổn chứ? Có đói không?"
Phượng Ly Mặc nghe thấy từ hoàng hậu lại càng thêm sợ hãi. Thế nhưng không hiểu sao người này lại khiến y an tâm vô cùng, y mở to mắt nhìn Thẩm Manh, rụt rè hỏi:
"Ngươi sợ ta sao?"
Thẩm Manh kỳ quái hỏi: "Tại sao lại sợ cơ chứ?"
Phượng Ly Mặc lí nhí đáp: "Ta là quái vật. Ta không giống con người."
Thẩm Manh trợn tròn mắt nhìn Phượng Ly Mặc, nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt y:
"Giống chỗ nào hả? Ngươi biết quái vật nhìn như nào không? Mắt của nó lồi ra như vầy nè, mũi to như thế này nè, răng dài như thế này đó. Ngươi giống chỗ nào?"
Phượng Ly Mặc nhìn Thẩm Manh mô tả lần đầu tiên cảm thấy thật vui vẻ, chút sợ hãi cũng tan biến.
"Ta có mang, cũng có vẩy nữa. Con người sẽ không có như vậy."
Thẩm Manh cười ha ha, đưa tay xoa xoa cái mang của y chọc nghẹo.
"Gì hả? Này á? Cái này không nói ngươi là quái vật. Ngươi nhìn xem, đáng yêu như vầy."
Mang tai đặc biệt nhạy cảm, y bị hắn sờ đến nhột. Đỏ ửng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mang vẫy nhẹ nhẹ như muốn hất tay Thẩm Manh đi lại giống như đang làm nũng.
"Ngươi không phải quái vật, Phượng Ly Mặc. Ngươi có muốn biết vì sao không?"
Phượng Ly Mặc nghe vậy lập tức quay sang, ánh mắt rất cố chấp mà muốn nghe đáp án. Y muốn biết tại sao y lại trở nên như vậy, khiến y bị ghét bỏ, bị xem như là quái vật suốt bao năm qua.
"Ngươi có biết long không?"
Y gật đầu.
"Ngươi chính là hậu duệ của long. Cái tai này, cái vảy của ngươi chính là một phần bộ phận đó."
Phượng Ly Mặc như có vẻ không tin, ánh mắt hơi rũ xuống. Thẩm Manh cũng từ từ kể hết cho y.
"Ngươi không tin cũng không sao. 15 tuổi ngươi mới bắt đầu biến đổi, cơ thể ngươi mới sản sinh ra sức mạnh của long tộc, 18 tuổi thì hoá hình. Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi."
Y nhìn Thẩm Manh, nói ra thắc mắc của mình:
"Long tộc chẳng phải chỉ có trong truyền thuyết sao? Ta sao có thể là long?"
Thẩm Manh xoa xoa mái tóc bạch kim của y, kể lại mọi chuyện. Phượng Ly Mặc giống Yue vô cùng, chỉ khác mỗi đôi mắt. Mắt của Yue có màu bạc, hệt như ánh sao của màn đêm. Mắt của Phượng Ly Mặc lại có màu đỏ, trong suốt như đá quý trong tủ kính.
Phượng Ly Mặc không dễ tin ai, tuổi thơ có quá nhiều bất hạnh khiến y trở nên luôn luôn bất an và đa nghi. Thế nhưng ở trước mặt Thẩm Manh nó lại tự biến mất, dâng lên trái tim của mình để hắn tuỳ ý chạm vào.
Y đã tham lam lưu luyến người này rồi.
Đúng lúc này, Mộc Vân từ bên ngoài chạy vào, vội vàng báo tin.
"Nương nương, nương nương. Hoàng thượng cho triệu người đến cung Hàm Uyển."
Rốt cuộc cũng đến rồi à.
Thẩm Manh gật đầu với Mộc Vân, bế theo cả Phượng Ly Mặc đi cùng. Hắn tin tưởng, thế giới này sẽ giúp hắn.
Thế giới: không giúp ngươi thì ta cũng chết cmnr.