Sáng sớm tiết trời mát mẻ thực khiến người ta dễ buồn ngủ, lúc này mà dở trò lười biếng thật quá thích hợp. Thế nhưng Thẩm Manh hắn không thể có diễm phúc đó. Sáng sớm trời còn vương hơi lạnh liền phải dậy khỏi chiếc giường ấm áp, đi tìm đồ ăn và quần áo rồi.
Thẩm Manh cởϊ áσ khoác, móc lên giá treo, mang đồ lên phòng ngủ. Không biết người yêu đã dậy chưa? Hẳn là chưa ha, dù sao bây giờ vẫn còn sớm. Nghĩ vậy, Thẩm Manh thở dài đẩy cửa đi vào, phát hiện có một bóng dáng nhỏ đang cúi đầu, cuộn mình ở đầu giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc. Thấy tiếng cửa mở y liền ngẩng đầu lên, chưa kịp đợi Thẩm Manh hồi thần liền từ trên giường nhảy xuống, nhào vào lòng Thẩm Manh, ôm cứng lấy hắn.
"Ngươi đi đâu?"
Cả người bị ôm chặt cứng khiến Thẩm Manh có chút lúng túng. Hắn ho khan hai tiếng, vỗ vỗ túi đồ ăn và quần áo bên cạnh. Bổn đại gia đi tìm đồ ăn cho anh đó, honey à, cưng buông em ra trước có được hay không? Thẩm Manh thề là hắn nhìn thấy rõ sự bất an và sợ hãi cùng cố chấp hiện lên trong mắt Lam Uyên, y cứ như một con thú nhỏ sợ bị người bỏ rơi. Cái ôm thật chặt như muốn cuộn cả bản thân lên người hắn.
Lam Uyên nhíu mày nhìn túi đồ ăn Thẩm Manh đang cầm, thoáng buông lỏng vòng tay. Ánh mắt cũng rút đi những cảm xúc đó, chỉ còn cố chấp là vẫn tồn tại.
"Không được bỏ ta một mình."
Đinh.
[Nhiệm vụ 1: nuôi dưỡng nam chính. Thưởng: chữa trị túc thể.]
Thẩm Manh mắt cá chết nhìn người yêu tiểu shota của mình chỉ biết xoa xoa tóc y gật đầu. Biết làm sao giờ, bị cột luôn với ngươi rồi còn đâu.
Lam Uyên nhận được đáp án mong muốn liền thả lỏng, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời Thẩm Manh tắm rửa, ăn sáng. Cả hai một người câm một người ít nói chẳng nói được lời gì nhưng lại cảm thấy rất ăn ý, hài hoà.
Nhẹ nhàng giải quyết xong bữa sáng, Thẩm Manh thu dọn đồ đạc, cõng Lam Uyên trên lưng, dùng tốc độ nhanh nhất nhảy qua nhảy lại giữa các mái nhà tầng 2, tìm một cái xe hướng về phía Lãnh địa mẹ.
Thời tiết dần trở lên nắng gắt, may mắn cái xe mà Thẩm Manh nhặt được lại là một cái xe tốt, điều hoà rất ổn định, xăng đầy. Lam Uyên ngồi bên ghế phụ nhìn Thẩm Manh vui vẻ lái xe, lại nhìn qua gương xe liền thấy vài con zombie đang đuổi theo. Mà đương sự vừa lái xe vừa nghe nhạc hoàn toàn chẳng biết cái gì, y nhấp môi định nói lại thôi. Dù sao mấy con zombie đó cũng không đuổi kịp với tốc độ cao như thế này được.
[Sao thế?]
Lam Uyên nhìn tờ giấy Thẩm Manh đẩy qua lắc đầu. Thẩm Manh cũng không hỏi nhiều, chuyên tâm lái xe. Người yêu lúc nhỏ rất khó giao tiếp, đợi lớn rồi hãy nói.
Cả hai lái xe mất cả ngày trời, thành phố lúc nãy cách Lãnh địa mẹ không xa lắm, cho nên thực mau cũng lại trở về. Tường thành cao hơn 50m, độ dài như vô tận, trên tường thành không ngừng có lính gác đi lại kiểm tra. Dưới tường thành cũng có hơn 10 người lính đang cầm súng. Thấy xe của Thẩm Manh đi đến, tất cả binh lính liền giương súng, tư thế chuẩn bị ngắm bắn, đề phòng nhìn chiếc xe.
Dạo gần đây nghe nói đã có vài con zombie Stephen đã học được cách lái xe, ai biết chiếc xe đang chuyển động là do người hay thây ma lái. Đề phòng cũng không thừa.
"Ai ở trong xe?"
Một người lính da ngăm đen, dáng người cao to cầm súng lớn tiếng hỏi. Thẩm Manh mở cửa xe, đưa tay vẫy vẫy. Các binh lính nhìn cánh tay hoàn hảo, không máu me bẩn thỉu như zombie cũng buông lỏng phần nào nhưng không hạ súng xuống. Lam Uyên yên lặng ngoan ngoãn không nói lời nào, trong lòng lại thầm lo lắng cho Thẩm Manh. Hắn không thể nói, biết biện giải ra sao?
Thẩm Manh nhìn Lam Uyên một mực nắm lấy áo hắn liền cười cười xoa đầu y, bày tỏ hắn không sao. Lam Uyên đương nhiên không tin, nắm thật chặt áo Thẩm Manh.
"Ta muốn đi cùng ngươi."
Thẩm Manh: "..." thôi được, anh lớn nhất.
Thẩm Manh ôm lấy Lam Uyên, mở cửa xe bước xuống. Các binh lính thấy rõ là người liền thở phào. Lần trước có con Stephen lái xe đến đây đã hù bọn hắn suýt chết, cho lên thấy rõ là người liền nhẹ nhàng hơn không ít. Quy trình thì vẫn phải làm, tên lính đầu lĩnh mang giấy bút ra hỏi Thẩm Manh:
"Tên gì?"
Thẩm Manh: "..." mẹ nó câm.
Lam Uyên nắm tay Thẩm Manh, không chút sợ hãi nhìn sĩ quan, trả lời thay hắn:
"Cảnh Hạ, Lam Uyên."
Tên lính kỳ quái nhìn Lam Uyên, lật danh sách những người ra ngoài tìm tên họ.
"Cảnh Hạ, lính đánh thuê? Ra ngoài 1 tháng trước?"
Thẩm Manh gật đầu. Tên lính thấy hắn không nói gì từ lúc xuống xe liền hỏi:
"Anh bạn, ngươi sao thế? Sao không nói gì?"
Thẩm Manh chỉ chỉ vào cổ họng mình, lắc đầu.
Lam Uyên trả lời thay hắn:
"Hắn không thể nói chuyện."
Tên lính à một tiếng, tìm tên Lam Uyên.
"Cậu bé nhỏ, ta không thấy tên của ngươi. Không phải đi ra từ lãnh địa sao?"
Lam Uyên lắc đầu: "Được nhặt."
Tên lính gật đầu, đánh dấu tích vào tên Cảnh Hạ. Nói với hai người:
"Tốt, hai người qua bên kia kiểm tra thân thể một chút."
Lam Uyên cầm tay Thẩm Manh, kéo hắn đi về phía tên lính chỉ, trước khi đi còn liếc tên lính một cái khiến hắn nổi hết cả da gà.
"Mẹ nó, thằng oắt này ánh mắt làm mình rợn cả người."
Hai người nhanh chóng kiểm tra xong thân thể, vết thương của Lam Uyên cũng được xác định là không phải vết cắn liền thông qua. Thẩm Manh lái xe vào lãnh địa, đi thẳng về nhà của mình. Lãnh địa mẹ là 10 thành phố gộp lại với nhau mà thành, vừa rộng lại vừa giàu có hơn các lãnh địa con khác rất nhiều. Ở đây chỉ có những kẻ có quyền có tiền được phép vào ở, hoặc những người làm việc cho quân đội, chính quyền mới có thể ở. Lãnh địa mẹ cái gì cũng có, trường học có 20 cái, mỗi cấp bậc có 5 cái, trong đó xa hoa và có uy danh nhất là trường quân đội. Bệnh viện, nhà máy, xí nghiệp cửa hàng các kiểu, muốn cái gì có cái đó. Đặc biệt là cung điện lớn như một toà thành nhỏ, cao chọc trời kia. Chính là nơi hệ thống quân đội và chính quyền hợp tác.
Lam Uyên nhìn về toà nhà đó, thầm nắm chặt tay. Ánh mặt vô cảm thoáng hiện lên một chút sát khí liền nhanh chóng biến mất.
Lưu gia à...
Thẩm Manh đón Lam Uyên về nhà, làm thủ tục nhận nuôi y. Như cũ nuôi dưỡng tiểu tình nhân của hắn một cách cẩn thận, mặc dù biết trước tương lai vẫn vỡ nát tam quan như thường. Hắn bị câm cho nên lui về phía hậu cần, vì hắn không phải là lính chính thức mà chỉ là giao dịch cho nên không có thứ hạng gì cả, dễ dàng lui thân. Mà phần Lam Uyên, hắn dựa theo ký ức nguyên chủ, dạy võ cho y? Nâu ne vờ, hắn lười chảy thây, sao có thể đi dạy được. Đơn giản là gửi đến nơi đào tạo quân đội thôi, dù sao hiện tại chính quyền đang rất cần lính nên vô cùng hoan nghênh trẻ em đến học, học phí cũng không quá đắt. Còn Thẩm Manh hắn, câm thì có thể dạy cái gì? Nơi đó đa năng, thư viện nhiều như thế, y cũng nhận biết chữ cái, quá đơn giản rồi.
Thẩm Manh yên tâm đưa Lam Uyên đi học, ngày đầu tiên đã tỏ vẻ ai dám bắt nạt y hắn liền đánh đứa đó đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Lam Uyên: "..."
Thế là cuộc sống chăm trẻ của Thẩm Manh lại bắt đầu, ngày đi làm, tối chăm con... lộn, chăm người yêu. Làm một bảo mẫu vẹn toàn.